Bác Mệnh Tư Thời

Chương 101



“Ồ?” Hứa Quân Duệ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã đứng dậy, đi lòng vòng trong phòng như đang tham quan bảo tàng: “Hay là con đã sớm đoán được rồi, sau khi Lương Phái Hào chết, hạt thời gian chuyển sang người chú? Cho nên mới không chút do dự biến tên đó thành tro?” Vừa nói, vừa dùng động tác tương tự đá một cú vào đống tro trên mặt đất.

“Không hẳn là đoán.” Lư Linh Vận chán ghét nhìn đống tro dưới đất: “Chỉ là lòng mơ hồ có cảm giác đó, dù sao hắn gây ra chuyện lớn như vậy, thế mà Tư Thời không hề ra tay. Theo thuật toán sự kiện mà tôi biết, có thể không có loại khả năng này. Trừ phi hắn căn bản không can thiệp đến tương lai, bởi vì có một kế hoạch lớn hơn, một giao dịch lớn hơn hoàn toàn vô hiệu hóa tất cả những gì hắn đã làm.”

“Kế hoạch và giao dịch lớn hơn.” Hứa Quân Duệ hiểu ẩn ý trong lời nói của Lư Linh Vận, ông cười khổ: “Đôi khi chú thật sự không biết đầu óc của con có cấu tạo thế nào, sao có thể ghép những mảnh vụn này với nhau?”

Lư Linh Vận không trả lời câu hỏi này, mà nói: “Còn cái chết của Lương Phái Hào.”

“Cái chết của cậu ta thế nào?” Hứa Quân Duệ hiểu nhưng vẫn cố ý hỏi.

“Ban đầu tôi cho rằng cái chết của cậu ta là sự trừng phạt tự nhiên do hạt thời gian gây ra, nhưng sau khi biết trước đó ông đưa máu của mình cho Đổng Thạc làm xét nghiệm huyết thống, thì tôi không thể nghĩ như vậy nữa.”

“Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau?”

“Ai mà biết chứ.” Lư Linh Vận nhún vai, nhìn Hứa Quân Duệ: “Có lẽ có người không chắc chắn liệu giao dịch liều mạng kia có thành công hay không, sợ rằng nếu thất bại thì sẽ biến thành tro bụi nên muốn để lại thứ gì đó trước khi giao dịch, ít nhất là nói ra sự thật mà mình đã che giấu nửa đời người.”

Lần đầu tiên Hứa Quân Duệ né tránh ánh mắt của Lư Linh Vận.

“Giết Tư Thời là khởi đầu của giao dịch, đúng không?”

“……”

“Sau khi Lương Phái Hào cố gắng dùng năng lực trong lúc phát sóng trực tiếp, lẽ ra hình phạt mà hạt thời gian ban cho cậu ta chính là lưu đày Hư Không Tĩnh Giới. Nhưng ông lại ra tay giết cậu ta trước khi cậu ta bị lưu đày, can thiệp vào hoạt động bình thường của hạt thời gian, từ đó bị Cục quản lý quan trắc. Cho nên, ngay khi cậu ta chết, ông lập tức trở thành đối tượng xử lý của Cục quản lý, một đối tượng đủ để triệu hồi Thời Liệp. Ông đánh cược, biến khoảnh khắc tên mình được đưa vào danh sách xử lý thành khoảnh khắc đàm phán trực tiếp với Thời Chủ, ông……”

“Hiếm khi thời tiết đẹp như thế này, ra ngoài dạo nhé?” Hứa Quân Duệ ngắt lời cô.

“…… Ừm.” Lư Linh Vận do dự một chút rồi đồng ý.

Vài phút sau, hai cha con một trước một sau, cách nhau khoảng cách nửa người, bước đi trên con đường tĩnh lặng. Hứa Quân Duệ bước nhanh nên đi phía trước, nhưng khóe mắt lại liên tục quan sát cô con gái phía sau. Còn Lư Linh Vận thì nghiêng đầu nhìn lề đường không có gì mới mẻ, không rõ đang nghĩ gì.

“Uống không?” Đột nhiên, Hứa Quân Duệ lấy ra hai chai nước từ chiếc balo leo núi mang theo bên mình, đưa một chai cho Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận không suy nghĩ nhiều, nhận lấy mở ra uống. Nhưng nước vừa vào bụng, cô đột ngột dừng bước, kinh ngạc nhìn Hứa Quân Duệ vẫn đang bước đi phía trước như không biết gì, như thể nhìn thấy ma giữa ban ngày.

“Cái này…..” Cô giơ chai nước lên trước mặt, không biết bị làm sao, thế mà cầm chai nước lắc qua lắc lại: “Ông……”

“Nhìn thấy?” Hứa Quân Duệ dừng bước, khẽ mỉm cười, nhìn Lư Linh Vận đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang đến mức không nói nên lời.

“Tôi……” Lư Linh Vận muốn chạy đến trước mặt Hứa Quân Duệ, nhưng hai chân không theo kịp tốc độ của não bộ, loạng choạng một chút. Sau đó, cô giống như trẻ con tập đi, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, thận trọng tiến lên từng bước. Không biết từ lúc nào, đã tiến đến trước mặt Hứa Quân Duệ.

“Vận Vận.” Hứa Quân Duệ ôm lấy Lư Linh Vận đang bước đi loạng choạng: “Xin lỗi.”

“Tôi……”

“Xin lỗi, xin lỗi,” Hứa Quân Duệ nhẹ nhàng ấn đầu Lư Linh Vận đang muốn quay lại, giấu đôi mắt đỏ hoe vào nơi Lư Linh Vận không nhìn thấy, lặp đi lặp lại hai chữ này: “Xin lỗi.”

“Trác…… hắn nói……” Lời nói của Lư Linh Vận không mạch lạc.

“Đều là thật.” Nhưng Hứa Quân Duệ hiểu: “Xin lỗi.”

“Vậy chuyển động……”

“Đúng vậy, cha luôn có kỹ thuật chữa khỏi cho con, cha……” Hai tay ôm Lư Linh Vận run rẩy, “Xin lỗi, bây giờ mới trả lại chuyển động thuộc về con, xin lỗi.”

“Vậy bom nano…”

“Đúng, có. Xin lỗi, cha……” Hai tay ôm Lư Linh Vận đột nhiên nới lỏng, dường như cam chịu để lại khoảng trống cho hành động giãy giụa khỏi vòng tay mà Lư Linh Vận có thể làm bất cứ lúc nào: “Nhưng chỉ cần con không kích hoạt, nó sẽ không khởi động. Cha không có kỹ thuật lấy hoặc phân giải nó ra khỏi cơ thể con, xin lỗi.”

“Vậy ông và mẹ……” Nhưng Lư Linh Vận không giãy giụa.

“Cha là bạn trai…… trước kia của bà ấy, cha biết bà ấy mang thai con, cha muốn đưa hai mẹ con trốn đến chân trời góc biển, nhưng lại bị anh rể…… Xin lỗi.”

“Vậy ông ngoại……”

“Chúng tôi đã lợi dụng ông ấy, xin lỗi.”

“Vậy tôi……”

“Con là con gái của cha, Vận Vận, cha…… xin lỗi con.”

“Ông biết hết mọi chuyện?”

“Biết.”

“Tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của mấy người?”

“Đúng vậy.”

“Ông……” Lư Linh Vận dùng hai tay bấu chặt vào lưng Hứa Quân Duệ, hoàn toàn không quan tâm đ ến việc móng tay mình có thể đã đâm vào da thịt của Hứa Quân Duệ: “Ông có biết những năm đó tôi đã sống như thế nào không? Ông có biết không?!”

“Cha biết…… xin lỗi.”

“Ông có biết tôi đã bao nhiêu lần mơ mộng hão huyền, hy vọng tôi không phải là con gái của Lý Phúc, hy vọng có một người anh hùng từ trên trời giáng xuống, người cha thật sự của tôi, đến cứu tôi không?” 

“Cha biết…… xin lỗi.”

“Ông có biết mỗi lần bị ông ta đánh, tôi đau đến mức nào không? Ông có biết tôi nhìn thấy thắt lưng trong cửa hàng là run rẩy không? Ông có biết tôi ngửi thấy mùi rượu, mùi thuốc lá là đầu đau như búa bổ không? Ông có biết đêm tuyết ấy lạnh đến mức nào không? Ông có biết tuyết đầu mùa hàng năm tôi đều phát sốt không? Ông có biết mỗi lần tôi bị hồi tố khởi tử hoàn sinh, cảnh tượng tử vong cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của tôi không? Ông có biết tôi chưa bao giờ dám tùy tiện ngủ say không? Ông có biết mỗi lần leo lên vách đá, tôi đều muốn nhảy xuống chết quách đi cho xong không? Nhưng tôi lại không chết được!! Ông có biết cảm giác muốn chết nhưng không chết được là như thế nào không? Ông biết không? Hả? Ông biết không?!”

“Cha……” Hứa Quân Duệ không thể nào nói ra chữ “biết”: “Xin lỗi.” 

“Xin lỗi thì có ích gì?! Xin lỗi rồi, những chuyện đã xảy ra có thể biến thành chưa từng xảy ra sao?! Hả? Hứa Quân Duệ, Hứa Quân Duệ! Hứa Quân Duệ!!”

“……”

“Tại sao?” Lư Linh Vận vùi mặt vào vai Hứa Quân Duệ: “Tại sao chứ?” Giọng nói yếu đi, nhỏ dần: “Ông có biết trước đây tôi vọng tưởng biết bao nhiêu lần, nếu ông là cha tôi thì tốt biết mấy……”

Giọng nói của Lư Linh Vận đã tràn ngập tiếng nức nở: “Một người cha hơi xấu tính, hơi OCD, ra tay hơi không biết nặng nhẹ. Nhưng lại là một người cha đầu đội trời chân đạp đất, một người cha có thể bảo vệ tôi khỏi mọi nguy cơ, một người cha không hút thuốc không uống rượu không đánh người, một người cha sẽ dạy tôi nhiều điều, một người cha sẽ lén chạy đến xoa mi tâm tôi khi tôi gặp ác mộng, một người cha…… đối xử với tôi rất tốt, rất tốt……”

“Nhưng tại sao? Tại sao lại thành ra thế này? So với thế này, tôi thà rằng tất cả chỉ là mộng tưởng của tôi!!” Cô bấu chặt lưng Hứa Quân Duệ hơn: “Trả người cha tốt đẹp trong mộng tưởng lại cho tôi! Hứa Quân Duệ!! Tại sao ông lại phá tan giấc mộng của tôi? Tại sao lại để tôi biết, đằng sau tất cả những điều tốt đẹp này, lại là…… lại là……”

“Tôi đã làm sai điều gì? Hứa Quân Duệ, tôi đã làm sai điều gì? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, ngay cả mơ mộng cũng không cho tôi mơ, ngay cả chút tốt đẹp ít ỏi trong mơ cũng muốn hủy diệt? Tại sao vậy Hứa Quân Duệ?!”

“Xin lỗi.” Ngoài hai chữ này, Hứa Quân Duệ không biết mình còn có thể nói hay làm gì đó khác.

“Đến nước này rồi, ông nói xin lỗi thì có ích gì? Nếu hiện tại ông muốn thực hiện giao dịch liều mạng kia, tại sao từ đầu không từ bỏ kế hoạch của các người?! Dượng không còn nữa, ông là người đứng đầu của Chuyển Tiếp, tại sao ông không đến Sơn Bắc đón chúng tôi, tại sao cả nhà ba người không thể sống vui vẻ, sống một cuộc đời bình thường, để tôi làm người bình thường?”

“Tôi thật sự không hiểu ông Hứa Quân Duệ à, sao ông nhẫn tâm thế? Sao ông làm được thế? Tại sao ông thà giao dịch với Thời Chủ, dùng cái giá mình bị lưu đày Hư Không Tĩnh Giới, đổi lấy một mạng của tôi, chứ không chịu cả nhà ba người sống cuộc sống bình thường? Tôi không thèm, tôi không thèm cái mạng bị cả thế giới vứt bỏ này!! Tại sao……”

“Con biết hết rồi à.” Vô số lời nói đến bên miệng Hứa Quân Duệ, lúc thốt ra lại biến thành một câu cảm thán vô nghĩa như vậy.

“Tôi có thể không biết sao? Ông có hạt thời gian, nhưng lại mặc kệ Trác Cù làm mưa làm gió, thậm chí còn giúp hắn xử lý mối đe dọa lớn nhất là Đổng Thạc, lại còn dùng năng lực khiến tôi thấy cảnh Phương Du, Đổng Sương bị thẩm vấn. Ông làm thế vì muốn tôi nản lòng thoái chí với thời đại này phải không? Đổng Thạc mất trí nhớ? Là ông hồi tố anh ấy phải không? Để chặt đứt nhung nhớ cuối cùng của tôi, để tôi ngoan ngoãn nghe lời Thời Chủ, đến tương lai, sau đó lấy hạt thời gian và bom trong cơ thể ra, rồi sống dưới sự giám sát của bọn họ.”

“Chị Toa cũng bị ông hồi tố phải không? Còn những người cùng ông xuyên việt kia nữa. Ông dùng cách này để vô hiệu hóa Chuyển Tiếp, sau đó dùng sự lưu đày Hư Không Tĩnh Giới của mình để loại bỏ mối đe dọa duy nhất đối với Thời Chủ.”

“Con biết hết rồi, nói hết những gì cha muốn nói rồi, cha……” Hứa Quân Duệ ôm Lư Linh Vận — người đã xả hết cảm xúc và mềm nhũn ra như bùn, cười khổ nói.

“Những gì ông muốn nói chỉ có thế thôi sao? Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy.” Giọng nói của Lư Linh Vận rất mệt mỏi, nhưng tiếng nức nở trong giọng nói đã dần biến mất: “Những gì ông muốn nói với tôi, chỉ có thế thôi sao? Một lời giải thích, một câu xin lỗi?”

“Vận Vận, cha……”

“Ông nghĩ như vậy rất ngầu à? Muốn biến mất một cách hoa mỹ giống ông ngoại năm xưa à? Ông nghĩ làm vậy thì tôi sẽ tha thứ cho các người sao? Ông nghĩ làm vậy thì tôi sẽ làm theo lời ông nói sao? Ông thật sự, thật sự mong muốn, muốn nói với tôi, chỉ có thế thôi sao?”

“Cha……” Hứa Quân Duệ buông Lư Linh Vận ra, dùng vai đẩy mặt cô đến trước mặt mình, vươn tay lau những giọt nước mắt không ngừng chảy trên mặt cô: “Sao lại khóc như thế này? Vận Vận khóc lớn, kỳ quan thế giới nha.”

“Ông còn tâm trạng đùa giỡn?” 

“Nếu không thì sao, khóc cùng con à? Trả lại cho con một thân nước mắt nước mũi sao?”

“Ông!” Lư Linh Vận tức hổn hển giơ tay muốn đánh.

“Này này này, quân tử động khẩu không động thủ.” Lại bị Hứa Quân Duệ vững vàng bắt được: “Huống chi trên vai đều là nước mũi của con, con không chê bẩn, nhưng cha ngại.”

“Hứa……”

“Đừng,” Hứa Quân Duệ đột nhiên thu lại nụ cười, ngắt lời cô: “Nếu nói cha muốn gì, thật ra có một thứ. Xem như nguyện vọng cuối cùng của cha, cũng như mộng tưởng.” Ông xoa khóe mắt đỏ bừng, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, ép ra một giọt nước mắt: “Vận Vận, cha có thể nghe con gọi một tiếng…… ‘cha’ không?”

“……” Rất lâu, Lư Linh Vận không lên tiếng, Hứa Quân Duệ cũng chỉ im lặng chờ đợi.

Khi đồng hồ đeo tay của Lư Linh Vận chỉ còn một phút đếm ngược, cuối cùng Hứa Quân Duệ cũng phá vỡ sự im lặng này: “Không muốn cũng đúng mà.” Ông nhét thứ gì đó vào tay Lư Linh Vận: “Có thể không gọi cha, nhưng đừng vứt cái này, dù sao cũng là đồ gia truyền mà.”

Lư Linh Vận nhìn vào lòng bàn tay, phát hiện đó chính là nửa mặt dây chuyền mà cô đã vứt ở cục cảnh sát.

“Còn hai mươi giây nữa, cha phải đi rồi.” Hứa Quân Duệ nhẹ nhàng vuốt v3 gò má của Lư Linh Vận: “Chọn thời đại thì cẩn thận một chút, đến đó hãy sống tốt, đừng tham gia bất kỳ cuộc cách mạng nào.” Nói xong, ông nhẹ nhàng đẩy Lư Linh Vận ra sau, rồi quay người đi theo hướng ngược lại với hướng của cô.

“Đừng……” Lư Linh Vận vươn tay ra, nhưng cùng lúc đó, đồng hồ đếm ngược cũng về không.

Tiếng ồn ào trên đường phố quay trở lại, thời gian bắt đầu trôi.

Cơ thể Hứa Quân Duệ bắt đầu trở nên trong suốt, bàn tay Lư Linh Vận xuyên qua người ông.

“Cha!!” Trước khi ông biến mất hoàn toàn, Lư Linh Vận thốt ra từ này.

Cô thấy Hứa Quân Duệ quay đầu lại, cô thấy ông mỉm cười hạnh phúc. Nhưng Hứa Quân Duệ trong mắt cô, cũng biến mất trong nụ cười đó.

Cạch, có thứ gì đó rơi xuống từ chỗ Hứa Quân Duệ vừa đứng, Lư Linh Vận nhìn thấy, đó là nửa còn lại của mặt dây chuyền. Cô như mất hồn, lảo đảo bước tới, nhặt nửa mặt dây chuyền ấy lên, ghép với nửa mặt dây chuyền trong tay mình.

Sau đó, cô thấy hai nửa mặt dây chuyền bắt đầu hòa vào nhau, cô thấy văn tự thuộc về ngôn ngữ xa lạ nào đó bắt đầu xuất hiện trên mặt dây chuyền.

Cô phát hiện, dù chưa từng học nhưng cô vẫn hiểu được những chữ viết đó.

Trên mặt dây chuyền mới xuất hiện, là một cái tên: Hứa Quân Duệ.

“Cha!!” Lư Linh Vận quỳ sụp xuống đất, nắm chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, áp vào ngực, khóc thảm thiết.

Trên con phố buổi sớm mai, mọi người kinh ngạc nhìn cô gái đang khóc lóc bất chấp tất cả này, trong lòng có một giọng nói thúc giục họ nên làm gì đó, nhưng lý trí ‘thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện’ khiến họ lắc đầu rồi quay người bước đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com