Bác Mệnh Tư Thời

Chương 103: Hoàn chính văn



“Đổng Thạc, em cũng thích anh.”

Cứ nghĩ ngợi miên man, một giờ Tĩnh Giới vậy mà chỉ còn lại năm phút. Lư Linh Vận lắc đầu thu hồi dòng suy nghĩ, ánh mắt lại đặt lên người Đổng Thạc.

Tay cô bất giác di chuyển đến bên má Đổng Thạc, nhưng chợt khựng lại giữa không trung dưới sự khống chế của lý trí.

“Không ngờ lần gặp mặt cuối cùng lại là ở trong Tĩnh Giới, Đổng Thạc.” Cô nhìn anh, thu tay lại, độc thoại một mình: “Hôm đó chúng ta đến một lời tạm biệt cũng không kịp nói, em bị bắt, anh thì bị hồi tố.”

“Một kết cục đến cả lời tạm biệt cũng không trọn vẹn, nếu anh và em và nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết nào đó, thì tác giả cũng quá máu lạnh vô tình rồi? Chẳng lẽ hắn không sợ mình xuyên sách, hoặc là em xuyên đến thế giới của hắn đánh hắn sao?”

Nói đến đây, cô cười tự giễu: “Xem em này, bị cái kiểu ngớ ngẩn của anh lây nhiễm rồi.”

Cười cười, nụ cười biến thành tiếng thở dài: “Nhưng thật ra, đôi khi em rất hâm mộ tính cách này của anh, chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tích cực, không giống như em. Hôm ấy, nếu là anh, anh sẽ không bồng bột vào Tĩnh Giới, trúng kế của tên ngốc Trác Cù kia, anh cũng sẽ không để hai người đó chết một cách vô ích như vậy.”

“Em……” Cô cắn môi.

“Đổng Thạc.” Không biết nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên đổi chủ đề: “Anh biết không, thật ra em luôn cảm thấy, nhận thức về ‘tình yêu’ giữa nam và nữ không giống nhau. Đối với phụ nữ, tình yêu là ‘hiến dâng’, còn đối với đàn ông, tình yêu lại là ‘đạt được’. Cho nên khi anh nói anh thích em…… em vẫn luôn không dám trả lời anh.”

“Có lẽ những người đàn ông được gọi là ‘chồng’ mà em gặp đời này đều quá tệ bạc, tệ bạc đến mức khiến em không dám tin vào những khía cạnh ‘tốt đẹp’. Em không thể nào tưởng tượng được câu chuyện của chúng ta sau này, em không có cách nào trao mình cho anh. Em sợ rằng nếu em bày tỏ lòng mình, anh đạt được rồi thì sẽ thỏa mãn, đợi đến khi sự nhiệt tình ban đầu của anh qua đi, anh sẽ cảm thấy em không đáng để anh thích nữa. Cho nên em mới…… luôn hèn nhát tìm đủ mọi lý do để trốn tránh.”

“Anh là người đầu tiên trên đời này đối xử tốt với em một cách thuần khiết, không hề có mục đích hay lý do gì cả, đối với em, anh chính là ánh sáng xa xôi mà em không thể với tới. Khi ánh sáng ấy đột nhiên nói…… thích em, muốn chia sẻ mọi thứ với em, muốn ở bên cạnh em, em…… em đã ích kỷ. Nếu anh không bị ông ấy hồi tố, có lẽ em sẽ ích kỷ mãi.”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em như vậy, không xứng với anh.” Lư Linh Vận đỏ mắt lắc đầu.

“Nhưng chỉ có bây giờ, ở trong Tĩnh Giới không ai biết này, xin anh…… xin anh cho em ích kỷ thêm một chút được không? Xin anh để em…… để em……” Lư Linh Vận cúi người xuống, lại đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mái vốn dĩ không thể vuốt được của Đổng Thạc vì thời gian đã ngừng trôi.

Từ từ, cô cúi thấp người hơn, ghé sát vào tai anh, nói ra câu mà cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể nói ra ở bất kỳ nơi nào ngoài Tĩnh Giới: “Đổng Thạc, em cũng thích anh,” Dừng một chút, giọng cô nhỏ dần: “Nhưng em chỉ có thể ngước nhìn từ xa, lặng lẽ thích anh.”

Cô nhắm mắt lại, dùng đôi môi của mình, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.

Tách, một giọt nước mắt rơi xuống gò má Đổng Thạc.

Đếm ngược kết thúc, thời gian bắt đầu trôi.

Đổng Thạc đang định nói gì đó với bác sĩ phía bên ngoài tấm kính trong suốt, đột nhiên dừng lại mọi động tác, ngơ ngác sờ lên mặt mình. Mặt anh ươn ướt, một thứ gì đó ướt át và ấm nóng, là nước mắt, nhưng không phải nước mắt của anh.

Không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào giọt nước mắt ấy, anh đột nhiên cảm thấy tim mình đau nhói, đau đến mức một người đàn ông trưởng thành như anh lại ôm ngực kêu gào. Anh không biết tại sao mình lại như vậy, anh chỉ biết, anh rất muốn khóc, đó là một cảm giác đến từ sâu thẳm cõi lòng, đó là một nỗi đau đến từ sâu thẳm linh hồn.

“A ――”

“Anh Đổng? Anh Đổng? Anh sao vậy?”

“Anh?! Anh! Anh đừng dọa em mà!!!”

Nghe thấy tiếng vọng ra từ phòng chụp cộng hưởng từ, Lư Linh Vận mỉm cười lau khô khóe mắt: “Một người đàn ông trưởng thành, lại khóc như thế.” Giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nức nở.

“Ra đi, tôi quyết định rồi.” Lư Linh Vận gọi huy hiệu đồng hồ cát, cùng lúc đó, thế giới lại một lần nữa tĩnh lặng.

———

“Cô nói cái gì?” Giọng nói của huy hiệu dù vẫn mang ngữ điệu kỳ lạ như trí tuệ nhân tạo, nhưng rõ ràng đã không còn vẻ thân thiện như lần đối thoại trước.

“Tôi không có ý định đến bất kỳ tương lai nào để sinh sống.” Lư Linh Vận đã trở lại là Lư Linh Vận bình tĩnh trước mọi biến cố: “Tôi muốn làm giao dịch mới với các người, mà các người thì không có quyền từ chối. Nếu các người từ chối, tôi sẽ kích hoạt bom, làm tốt thí, đánh cược vào 0.0001% và 3.64% kia, tạo ra phiền phức cho các người. Các người nắm giữ quá khứ tương lai, chắc hẳn đã biết điều kiện của tôi là gì rồi đúng không?” 

“Cô muốn chúng tôi phá hủy tất cả các đường hầm thời không trước thế kỷ 26.” Huy hiệu dùng giọng điệu khẳng định.

“Đúng vậy, phá hủy tất cả các đường hầm, đổi lấy sự ổn định cho thời đại của chúng tôi. Từ nay về sau, thời đại này sẽ không còn du khách thời không có ý đồ chống lại các người, các người cũng sẽ không thể can thiệp vào thời đại này.”

“Cô có biết kết quả của việc làm này là gì không? Quan hệ nhân quả sẽ tự sửa chữa phục hồi, tất cả những người và sự việc liên quan đến xuyên việt thời không đều sẽ được sắp xếp lại, nói cách khác, bởi vì ông ngoại và cha cô bị lưu đày nên đã tạo ra lỗ hổng lớn trong dây xích nhân quả, bao gồm chính cô, mẹ cô và em trai cô, rất có thể bọn họ sẽ không được sinh ra. Đương nhiên, trong cơ thể cô có hạt thời gian, cho nên hiện thực ‘chưa từng ra đời’ sẽ không khiến sự tồn tại của cô biến mất, nhưng em trai cô thì chưa chắc.”

“Quan hệ nhân quả tự sửa chữa phục hồi bằng cách dùng sự thay đổi nhỏ nhất để bù đắp cho lỗ hổng lớn nhất, cho nên so với việc khiến một người chưa từng ra đời, trái lại tôi cảm thấy, nó sẽ sắp xếp cho người đó một sự ra đời hoàn toàn khác biệt.” Lư Linh Vận phản bác.

“Vậy cô muốn đánh cược vào xác suất này sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy còn bản thân cô? Cô muốn thời đại của mình ổn định, nhưng cô có hạt thời gian, cho nên sự tồn tại của cô chính là nguyên nhân nhân gây ra sự bất ổn của thời đại. Hơn nữa, làm sao chúng tôi tin cô sẽ không……”

“Tôi sẽ đến Hư Không Tĩnh Giới.” Lư Linh Vận ngắt lời nó.

“…… ” Huy hiệu không đáp lời.

“Tôi sẽ đến Hư Không Tĩnh Giới.” Dù biết đối phương chắc chắn đã nghe thấy, nhưng Lư Linh Vận vẫn lặp lại một lần nữa: “Như thế, tôi sẽ không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì, các người cũng không cần lo lắng tôi ảnh hưởng đến sự phát hiện định luật thời không.”

“Cần gì phải thế?” Dường như huy hiệu thở dài: “Rõ ràng có cuộc sống tốt đẹp đang chờ cô ở tương lai, sao cứ nhất quyết muốn trở thành linh hồn bất sinh bất tử chứ?”

“Tiền đề là ‘cuộc sống tốt đẹp’ kia thật sự là cuộc sống tốt đẹp.”

“Cô không tin chúng tôi.”

“Các người có gì đáng để tôi tin tưởng sao?”

“Ha,” Thời Chủ cười: “Cũng phải. Những người cổ đại các người, vốn dĩ đa nghi mà.”

“Cho nên, đề nghị của người cổ đại này, các người chấp nhận chứ?”

“Chấp nhận, tại sao không? Đề nghị này của cô vốn dĩ cũng nằm trong dự liệu của chúng tôi. Chỉ là,” Huy hiệu dừng lại một chút: “Tôi có thể hỏi lý do không? Ngoại trừ cô không tin chúng tôi sẽ không ra tay với cô và bạn bè cô, phá hủy đường hầm thời không có lợi ích gì cho cô? Cái gọi là đảm bảo thời đại ổn định, đối với sự tồn tại của cá nhân cô mà nói, khái niệm này cũng quá vĩ đại rồi? Theo phân tích của chúng tôi, cô không giống người có tấm lòng vĩ đại như thế.”

“Ồ, tấm lòng vĩ đại,” Lư Linh Vận cũng cười: “Các người đang mỉa mai tôi sao? Đúng vậy, tôi chẳng có cái hùng tâm tráng chí liều mạng đánh cược vào 0.0001% khả năng để cứu vớt thế giới gì cả. Tôi chỉ là một cá thể ích kỷ sinh ra và lớn lên ở thời không này, không có hứng thú với cuộc sống ở thời đại khác, cũng chẳng quan tâm người tương lai sống hay chết, là nhục thể hay là thể năng lượng, từ đầu tôi đã chẳng gửi gắm hy vọng vào Thời Giới mới gì đó.”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chập tối: “Tôi chỉ một người bình thường lưu luyến nhà, lưu luyến giường, lưu luyến tất cả những thứ quen thuộc với mình mà thôi. Cho nên mặc dù tôi không có ở đây, tôi cũng không muốn những thứ tôi lưu luyến bị những sinh vật tương lai là các người, vì cái gọi là đại nghĩa mà xáo trộn lung tung. Tuy rằng tôi đã hồi tố rất nhiều lần, thay đổi rất nhiều lịch sử, nhưng thực tế tôi lại không phải người thích cái kiểu ‘quay đầu’ và ‘bấp bênh bất định’, xảy ra chính là xảy ra, tôi muốn biến ‘quá khứ’ trở về dáng vẻ vốn có của nó, trở về ‘tuyệt đối’.” 

“Huống chi,” Cô khẽ cười: “Ông ngoại và cha tôi đều ở Hư Không Tĩnh Giới mà, xem như nửa gia đình, tôi đi tìm bọn họ, có gì không đúng sao?”

“…… Được.” Huy hiệu lóe lên một cái: “Chúng tôi chấp nhận điều kiện của cô. Nhưng trước đó, chúng tôi còn một đề nghị phải nói với cô, tuy rằng theo tính toán, cô chắc chắn sẽ từ chối.”

“Các người muốn tôi gia nhập các người? Biến thành thể tinh thần, trở thành một bộ phận của Thời Chủ?” Khóe miệng Lư Linh Vận thoáng qua một chút trào phúng: “Đừng đùa, tôi không có hứng thú làm bộ não trong thùng (*) với một đám người, chia sẻ mọi thứ, mất đi ‘tự do’ của một cá thể. Cá thể tốt biết bao, có suy nghĩ của riêng mình, có lựa chọn của riêng mình, có cuộc đời của riêng mình.”

(*) Trong triết học, bộ não trong thùng (tiếng Anh: brain in a vat, viết tắt: BIV) là khái niệm được sử dụng trong một loạt các thí nghiệm tưởng tượng với mục đích tìm hiểu một số đặc trưng của tư tưởng chúng ta về kiến thức, thực tế, tâm trí, và ý nghĩa. Kịch bản “não trong thùng” là một luận cứ trong chủ nghĩa hoài nghi và thuyết duy ngã. Một bộ não khi đặt trong thùng và nhận được chính xác các xung như thể đang ở trong một cơ thể sống, đó là cách duy nhất não liên lạc với môi trường của nó. Từ quan điểm của não, nó không thể phân biệt được mình đang ở trong một hộp sọ hay một cái thùng. Do đó, não không thể biết được phần lớn niềm tin của nó là đúng hay sai (giả sử não cảm thấy đang ăn, nhưng các k1ch thích là từ một cơ thể hay từ các xung điện).

“Đối với điều này, cách hiểu của cô hơi sai lệch đấy, tập hợp tinh thần không phải……”

“Ngừng, ngừng! Tôi không có hứng thú muốn nghe.”

“Nhưng trở thành chúng tôi, nếu cô muốn nhìn anh ta thì có nhìn anh ta bất cứ lúc nào, tuy rằng không thể tiếp xúc.” Huy hiệu di chuyển về phía phòng chụp cộng hưởng từ.

Khuôn mặt Lư Linh Vận tối sầm lại: “Xin lỗi, so với giữ lấy tưởng niệm mãi mãi bất khả thi, khiến bản thân đau khổ mù quáng, tôi thích dứt khoát cắt đứt tưởng niệm ấy hơn.”

“Được, hy vọng cô sẽ không hối hận, trong Hư Không Tĩnh Giới không có thuốc hối hận, ngay cả chúng tôi cũng không có khả năng đưa bất kỳ ai bị lưu đày trở về.”

“Sẽ không,” Lư Linh Vận hít sâu một hơi, ánh mắt bất giác nhìn về hướng phòng chụp cộng hưởng từ: “Bắt đầu đi, phá hủy đường hầm.” Cô ép mình nhắm mắt lại.

“Được.”

Lời còn chưa dứt, thế giới đã long trời lở đất……

(Quyển thứ tư, kết thúc)

Lời tác giả:

Thật ra có thể nói phần chính đã kết thúc ở đây rồi……

Khụ khụ khụ, để bảo toàn tính mạng, truyện này còn một chương nữa mới kết thúc! Sắp tới rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com