Ánh mắt Sở Ninh liếc qua, chân nguyên dữ dội tuôn ra từ giữa ngón tay.
Chân nguyên Siêu Phàm cảnh có khả năng gọt núi xẻ đồi, còn chưa đến gần đã khiến lông tơ toàn thân Phi Ưng lão nhân dựng đứng.
Phi Ưng lão nhân muốn phản kháng.
Nhưng tu vi Vũ mà lão ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không thể dùng được trước mặt Bắc Vương.
Phụt phụt!
Mi tâm Phi Ưng lão nhân nổ tung, bị chân nguyên xuyên thấu, thi thể cứng đờ ngã xuống.
Bắc Vương ra tay.
Một ngón gi ết chết Phi Ưng lão nhân đứng hạng hai! Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Khách khứa hùa theo Phi Ưng lão nhân đều nghiêng ngả lảo đảo.
Bắc Vương tức giận là bởi cảm thấy không đáng thay cho. những tướng sĩ biên quan chết trận, hoàn toàn sẽ không mệt mỏi vì cái thứ gọi là danh tiếng.
Từng lời chất vấn của Bắc Vương ong ong bên tai, khiến khuôn mặt các khách khứa tràn ngập áy náy, làm các thiên kiêu trẻ tuổi đứng ở nơi xa sôi trào nhiệt huyết.
Đúng vậy.
Có vũ lực mạnh mẽ lại không muốn đi bảo vệ quốc gia, chỉ chăm chăm đấu đá vì danh lợi, uổng cho một thân tu vil
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, vì sao ba mươi vạn Bắc Vương quân lại coi Bắc Vương là tín ngưỡng.
Sở Ninh có phong thái của vương giải! "Ha ha, Bắc Vương Đại Hạ thật là uy phong!”
Bầu không khí cứng nhắc đột nhiên bị tiếng cười của Tiểu Minh Vương xé mở.
"Phụ vương ta từng bàn luận chư hùng Đại Hạ, có vài phần tôn sùng Bắc Vương, nhưng chỉ đến thế mà thôi".
"Trong số các chư vương Đại Hạ, ngươi nổi bật nhanh nhất, nhưng nội tình cũng kém cỏi nhất!"