Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 83



“Gan nhỏ như vậy mà cũng dám chọc người ta?”

Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ, vác Dương Tuyết lên vai:

“Ra ngoài mau!”



“Được rồi được rồi… Đại Thánh…”

Cảm nhận được tốc độ bay vù vù lao ra khỏi động, Dương Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, nàng lí nhí hỏi:



“Đại Thánh, nguyên thân của ta là Bạch Cốt Tinh đấy… chàng có sợ không?”



Nàng đột nhiên nghĩ tới một viễn cảnh đầy “xã hội đen”: nếu sau này đêm động phòng hoa chúc mà nàng lỡ không kiểm soát, để lộ nguyên hình xương trắng…

Lỡ như dọa Đại Thánh chạy mất dép, chẳng phải mình trở thành “bị vứt bỏ” sao?!



“Đại Thánh, chàng nhất định không được bỏ ta lại! Ta không muốn làm một… nữ nhân bị ruồng bỏ đâu!”

Nàng ôm chặt cổ hắn, não bắt đầu tự vẽ ra đủ thứ kịch bản drama.



“Yên tâm đi, nàng là thế nào bản Đại Thánh đều không sợ.”

Tôn Ngộ Không đáp dứt khoát,

“Huống hồ hiện giờ ta cũng không thấy được nguyên hình của nàng đâu.”



Ra đến ngoài động, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, vỗ vỗ lưng:



“Ta vào lo Yêu tinh Bọ Cạp. Nàng đi cứu sư phụ.”



“Đại sư huynh!”

Đúng lúc đó, Trư Bát Giới vác Đường Tăng chạy ra khỏi động, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con bọ cạp to như cái núi, hét toáng lên:

“Cái gì cơ?! Con yêu này… lại định lên giường với sư phụ?!”



Yêu tinh Bọ Cạp lần nữa bị xúc phạm, phẫn nộ quay đầu lao về phía Trư Bát Giới:



“Để Đường Tăng lại!”



Đường Tăng lúc này yếu đến mức nằm bẹp trên lưng Trư Bát Giới, mùi hương mê hoặc trong động khiến toàn thân hắn mềm nhũn.

Vừa ngẩng lên thấy con bọ cạp khổng lồ, rồi liên tưởng đến chuyện suýt nữa bị nó “làm thịt”, hắn rùng mình một cái rồi ngất xỉu luôn tại chỗ!



Nửa canh giờ sau.



Mọi người quây thành vòng tròn trên bãi cỏ, cùng nhìn về phía tảng đá nơi… có một con bọ cạp to bằng cái bát đang nằm lăn lóc, không còn chút uy phong nào.



Ai nấy đều nuốt nước miếng, lòng vẫn chưa hoàn hồn.



“Bạch cô nương à, sớm biết ngươi có bản lĩnh vậy, chúng ta đâu cần đ.á.n.h nhau lâu thế.”

Trư Bát Giới nằm bẹp dưới đất, đầu sưng một cục to tướng vì bị chích, nhìn mà thấy buồn cười.



“Cũng chỉ là ăn may thôi…”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Dương Tuyết ngồi phịch xuống cỏ, hai chân mềm nhũn.

Nàng cười gượng:

“Lúc ấy bị đ.á.n.h một cú quật ngã, Đại Thánh cũng không cứu kịp, ta tưởng toi rồi… ai ngờ thiên thư lại tự động hiện ra trên đầu. Sau một luồng sáng chói, yêu tinh bị chấn bay đi…”



“Lúc đó Đại Thánh hét: ‘Quất cho nàng ta một roi!’”

Dương Tuyết vội vàng quăng roi ra, cây roi xương trắng trong tay nàng bỗng ánh lên kim quang, giáng xuống một đòn khiến yêu tinh rú thảm, rồi hóa thành hình dạng t.h.ả.m hại như bây giờ.



“Bạch cô nương ra tay đúng lúc lắm.”

Sa Tăng khập khiễng bước đến, chân còn đang rỉ máu.



“Gọi là khéo gặp thời thôi… À phải rồi…”

Dương Tuyết nghiêm mặt, quay về phía mọi người:

“Từ nay về sau, mọi người đừng gọi ta là ‘Bạch cô nương’ nữa. Nếu không gọi nổi một tiếng ‘đại tẩu’, thì cứ gọi ta là Dương cô nương cũng được. Tên ta là Dương Tuyết.”



Nàng không muốn mãi bị nhìn như một con Bạch Cốt Tinh, “Bạch Tuyết” đã là cái tên của quá khứ. Từ nay, nàng là Dương Tuyết.



“……”

Nghe đến đây, đồng tử Tôn Ngộ Không co lại. Một chữ “đại tẩu”?



Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng bình tĩnh, chỉ lặng lẽ quay đầu, chăm chú nhìn thiếu nữ đang ngồi đó.



Không biết từ lúc nào, nàng đã mạnh hơn hắn tưởng.

Có được Thiên Thư và Côn Luân Kính trong tay, trong tam giới này, chỉ sợ không có mấy ai đủ sức kìm nàng lại.



Nhìn thấy sự tiến bộ của nàng, trong lòng Tôn Ngộ Không vừa vui mừng, lại vừa trào dâng một nỗi mất mát và bất an mơ hồ.



Nữ nhân hắn thích càng lúc càng mạnh, vậy thì hắn còn có thể bảo vệ nàng được đến đâu?



Dù bản thân hắn chưa bao giờ ngừng tu luyện, nhưng trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi rồi cũng có người giỏi hơn nữa, huống chi nữ nhân của hắn lại là một “kẻ mạnh” đến từ ngoài tam giới.



“Đi thôi, sư phụ đã an toàn, chúng ta đưa người về hoàng cung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôn Ngộ Không đứng dậy, đưa tay kéo Dương Tuyết.



“Chờ ta một chút!”

Dương Tuyết mượn lực tay hắn bật dậy, rồi bất ngờ quay người chạy về phía động Tỳ Bà.



“Nàng đi đâu vậy?”

Tôn Ngộ Không chưa kịp hiểu, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra điều gì đó, nhất thời nghẹn lời:

“Chẳng lẽ… nàng định…”



“Yêu tinh Bọ Cạp có nhiều thứ hay ho lắm! Ta phải vào lượm chút chiến lợi phẩm!”

Dương Tuyết vừa nói vừa chạy.

Cái tủ y phục kia nàng đã để ý từ sớm, chắc chắn còn nhiều món chưa dùng tới!

Cho dù không mặc, bán lại cho người cần cũng lời to! Mà hiện giờ… nàng thấy nữ vương có vẻ cần một bộ, để… trị liệu tâm lý cho Đường Tăng sau khi bị yêu tinh ám ảnh.



“Dương Tuyết, nàng—”

Tôn Ngộ Không còn định ngăn lại, nhưng bóng dáng nàng đã biến mất trong động…



“Hầu ca, con yêu này… xử sao đây?”

Trư Bát Giới gãi đầu, nhìn con bọ cạp bị thu nhỏ nằm thoi thóp trên tảng đá.



“Giờ nàng ta bị đ.á.n.h về nguyên hình, trọng thương, tu vi chỉ còn một hai trăm năm, chẳng khác gì bọ cạp bình thường.”

Sa Tăng đến gần, trầm giọng nói,

“Nhưng nếu sau này nàng ta lại tu luyện trở lại, e rằng sẽ quay về báo thù.”



“Nói cũng phải… hay là diệt luôn đi, đỡ phiền phức!”

Trư Bát Giới xoa cái u to tướng trên đầu, bực mình,

“Nàng ta chích bản soái một cái, cái này không báo thì không phải quân tử!”



Tôn Ngộ Không nhíu mày.

Lúc nãy rõ ràng Dương Tuyết không xuống tay g.i.ế.c yêu tinh, hẳn là nàng có lý do, để lại một mạng.

Hắn đang do dự, thì trên không bỗng vang lên tiếng gọi:



“Đại Thánh! Đại Thánh!”



“Mão Nhật Tinh Quân?”

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, lập tức nhận ra người đến.

“Ngươi tới đây làm gì?”



“Tham kiến Đại Thánh.”

Mão Nhật Tinh Quân ôm quyền hành lễ:

“Yêu tinh Bọ Cạp này gây tội ác không ít, nay đã bị bắt, chi bằng giao cho ta đưa về thiên đình xử lý.”



“Được!”

Tôn Ngộ Không đang đau đầu không biết xử lý ra sao, liền phất tay:

“Mang đi đi.”



Hắn cũng chẳng buồn hỏi vì sao lúc đ.á.n.h nhau thì chẳng thấy bóng dáng, đợi họ liều mạng xong mới xuất hiện.



Nhìn hai sư đệ tơi tả t.h.ả.m thương, Tôn Ngộ Không chau mày hỏi:



“Hai sư đệ của ta bị thương nặng, ngươi có t.h.u.ố.c không?”



“Chờ một lát.”

Mão Nhật Tinh Quân tuy có phần khó hiểu, yêu tinh Bọ Cạp này vốn chỉ hắn mới áp chế nổi, nhưng không ngờ lần này Tôn Ngộ Không chẳng cần nhờ tới hắn đã thu phục được.



Hắn lấy t.h.u.ố.c ra đưa cho Ngộ Không, trong lòng không kìm được tò mò:



“Yêu tinh này tu vi không kém, ngay cả thần tiên quanh vùng cũng e ngại. Không rõ Đại Thánh đã dùng cách gì để khuất phục nàng ta vậy?”



“Tất nhiên là…!”

Trư Bát Giới định lên tiếng thì bị Tôn Ngộ Không đưa tay ngăn lại.



“Tất nhiên là nhờ bản Đại Thánh ra tay.”

Tôn Ngộ Không ung dung mỉm cười, xoay người lại, mái tóc đen dài buộc bằng kim quan bạc khẽ tung bay. Bộ trường bào đỏ thẫm khiến hắn tuấn lãng như ngọc, phong thần tuấn tú, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ khỉ hoang năm nào.



Mão Nhật Tinh Quân ngẩn ra —

Tôn Ngộ Không có người trong lòng rồimà thay đổi đến mức này ư?

Giờ nhìn lại, phong thái chẳng thua gì Đường Tăng, chẳng trách yêu tinh, nữ vương, thậm chí… phàm nhân đều động tâm!



“Người ta nói nữ nhân vì người mình yêu mà trang điểm… chẳng ngờ khỉ cũng vì nữ nhân mà… xòe đuôi như công trống!”



Mang theo cảm thán ấy, Mão Nhật Tinh Quân đưa yêu tinh Bọ Cạp về trời.

Trong lòng vẫn không hiểu vì sao Tôn Ngộ Không lại tha cho nàng ta, rõ ràng thiên đình tính mượn tay Tôn Ngộ Không để trừ khử, thế mà Tôn Ngộ Không lại… để lại cho hắn cái rắc rối.



“Đại Thánh~ chàng xem bộ này ta mặc có đẹp không?”

Một giọng nói giòn tan vang lên, Dương Tuyết tung tăng bước ra từ trong động, ôm một đống y phục.