Mãi đến khi bị Tôn Ngộ Không chặn lấy đôi môi, Dương Tuyết mới giật mình nhận ra, mình đã giẫm phải cái “đuôi” của Đại Thánh rồi!
Và cũng chính lúc đó, nàng chợt hiểu ra… bản thân vừa thể hiện ra vẻ rất vội vàng, vội đến mức nóng lòng muốn cùng Đại Thánh… “thành chuyện” ngay và luôn!
Bởi vì, giữa lúc đang hôn tưởng chừng chỉ là một nụ hôn cuồng nhiệt đơn thuần, lưng nàng bỗng đập vào tấm ván giường, nàng bị đè xuống giường, hoàn toàn không thể động đậy!
Ngay sau đó, thân thể nàng chợt nhẹ bẫng. Điều khó tin là nam nhân trước mặt với đôi mắt hoe đỏ, lại đang vội vã cởi từng lớp từng lớp quần áo của chính mình…
“Ê ê ê! Đại Thánh đừng gấp! Ta chỉ đùa thôi, chàng đừng tưởng thật chứ!” Dương Tuyết vừa mơ mơ màng màng, vừa hoảng đến mức tim đập thình thịch nhìn Tôn Ngộ Không đang lúng túng cởi áo.
“Không phải nàng từng nói phải đợi đến đêm động phòng mới…” Cái miệng nàng đúng là hay trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy cơ n.g.ự.c thấp thoáng lộ ra, đầu óc nàng bỗng trở nên trống rỗng.
“Dương Tuyết, nàng đùa ta mấy lần rồi?” Tôn Ngộ Không khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục hành động, khí thế như tên đã lên dây, không thể lùi.
“Không phải nàng vừa hỏi ta thích kiểu quần áo nào sao?” Hắn nhếch môi, cúi người ôm lấy vai nàng,
“Chỉ cần là nàng mặc, kiểu nào ta cũng thích! Nhưng nếu nàng còn hỏi câu như thế nữa, ta sẽ mặc định là nàng đang rất rất rất muốn làm chuyện này!”
“Ta không có mà, Đại Thánh hiểu nhầm rồi!” Nàng ngửi thấy mùi hormone đậm đặc trên người hắn, cả người mềm nhũn, vội lăn vào trong giường, “Chàng cũng biết mà, ta chỉ thích trêu chàng thôi…”
“Dám trêu chọc bản Đại Thánh, hậu quả nàng phải nếm thử cho biết!” Tôn Ngộ Không kéo phắt chăn lên, ánh mắt nóng rực khóa chặt nàng, “Một lần nhịn, hai lần nhịn, không thể nhịn nữa!”
“Đạ–đạ–đạ–Đại Thánh…”
“Câm miệng!”
“……” Thật ra thì, cũng không tệ… không khí đã đến thế này rồi. Hơn nữa, người Đại Thánh rất thơm, lực đạo lại mạnh mẽ, nàng thích!
“……” Hắn đắp chăn, hôn cả nửa ngày, cuối cùng cũng lấy hết can đảm… nhưng tay vừa đưa ra lại không dám cởi áo nàng!
Dương Tuyết nằm ngơ ngác, môi bị hôn đến sưng đỏ, đầu óc mụ mị… nhưng đợi mãi vẫn không thấy tiếp chiêu.
Một lát sau, nàng khe khẽ nhấc chăn lên, rụt rè hỏi:
“Đại Thánh… chàng đang run à?”
“Bản Đại Thánh… chỉ là không biết cởi quần áo của nàng!”
“Ồ… vậy… để ta… tự làm?”
Tôn Ngộ Không mở to mắt nhìn nàng ngồi dậy, hất chăn lên, bắt đầu tự mình cởi áo.
“Chàng…”
“Đại Thánh, hay là… chàng cởi giùm đi…” Nàng mới cởi được áo ngoài, đột nhiên chột dạ.
Còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh Tôn Ngộ Không lao ra ngoài cửa sổ!
Không sai, là cửa sổ, không phải cửa chính.
Cửa sổ gỗ lê hoa bị đ.â.m gãy đôi!
Hôm sau.
Cơm nước xong xuôi, Dương Tuyết cho người đưa Thanh Thanh tới, cùng đi còn có cả Đông Trúc, người có một đôi mắt câu hồn c.h.ế.t người.
Điều kỳ lạ là, hôm nay Dương Tuyết cảm thấy Thanh Thanh nhìn mình bằng ánh mắt rất khác lạ. Cứ như muốn nói gì đó mà không dám, tràn đầy bi thương và thương hại.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, muội cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, rợn hết cả người.”
Dương Tuyết vừa bóc hạt dưa vừa nghĩ xem nên dỗ dành Đại Thánh thế nào.
“Tỷ tỷ, nghe nói hai người đã cứu được Đường Tăng, còn đ.á.n.h bại một con yêu tinh Bọ Cạp tu luyện hơn ngàn năm?”
Được Dương Tuyết cho phép, Thanh Thanh kéo ghế lại gần, nói tiếp:
“Muội nghe bảo con Bọ Cạp đó rất ghê gớm, vậy mà tỷ lại dễ dàng hóa giải nguy hiểm.”
“Sao tin tức của muội nhanh vậy?”
Dương Tuyết phủi vỏ hạt dưa, ngồi bật dậy từ ghế nằm, nghiêm túc nhìn nàng,
“Ai kể cho muội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Là bà nội của muội.”
Thanh Thanh lấy từ trong người ra một chiếc gương đồng nhỏ,
“Bà cũng chỉ nghe phong thanh, biết muội đang ở chỗ tỷ nên tiện miệng hỏi một câu, còn khen tỷ lợi hại, bảo muội phải học hỏi tỷ nhiều vào.”
Bà nội của Thanh Thanh sao?
Hẳn là có địa vị không thấp ở Thanh Khâu, tu vi chắc cũng không tầm thường, nếu không đã chẳng có tư cách biết đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng điều khiến Dương Tuyết hứng thú lại là chiếc gương kia, ngoài việc không thể lên mạng, thứ đó chẳng khác gì điện thoại thông minh!
Nếu nàng và Đại Thánh mỗi người có một cái gương như thế, thì dù nàng có ở ngoài, cũng có thể gọi “video call” với hắn bất cứ lúc nào!
“Tỷ thích cái gương này ạ?”
Thấy ánh mắt Dương Tuyết dừng lại quá nghiêm túc, Thanh Thanh liền quay sang Đông Trúc ra hiệu.
“Đông Trúc mang theo không ít, vì muội hay làm mất, hay là tặng tỷ hai cái luôn nhé.”
“Vậy thì tốt quá,” Dương Tuyết đón lấy hai chiếc gương từ tay Đông Trúc,
“Cảm ơn nhé.”
Đông Trúc mỉm cười nhìn Dương Tuyết,
“Tỷ tỷ đừng khách sáo, chỉ là mấy món đồ nhỏ thôi.”
Dương Tuyết ngẩng lên nhìn hắn, lúc Đông Trúc cười, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra, đôi mắt đào hoa lại ánh lên nét quyến rũ tự nhiên…
Nàng thầm nghĩ: Nam hồ ở Thanh Khâu đều đẹp trai vậy sao?
Mà nhìn cách ăn mặc, nhất là miếng ngọc đeo ở thắt lưng, người này e rằng địa vị không thấp hơn Thanh Thanh là bao.
“Tỷ tỷ với Đại Thánh định khi nào lên đường đến Thanh Khâu? Hồ đế đã căn dặn chúng ta từ sáng sớm là phải nhanh chóng trở về. Có thể thiên đình sắp có động tĩnh lớn, nên muốn ta nhắc nhở hai người một tiếng.”
Bắt gặp ánh nhìn dò xét của Dương Tuyết, Đông Trúc điềm đạm đáp lại, dáng vẻ chững chạc đúng mực.
Dương Tuyết thu ánh mắt lại, thầm nghĩ: Không biết Đại Thánh chạy đâu giải sầu nữa. Nếu đi ngay hôm nay thì hơi gấp gáp.
“Chưa vội, để ta hỏi lại Đại Thánh rồi bàn bạc thời gian xuất phát. Ở đây vẫn còn chút việc cần xử lý. Nếu hai người gấp, có thể đi trước, chúng ta sẽ theo sau.”
Nàng đoán, có khi Đại Thánh không muốn đi tìm Linh Hầu, lỡ đâu là cái bẫy thì sao. Giờ này, họ không thể dễ dàng tin ai được nữa.
“Không được, nhất định phải đưa hai người cùng về, nếu không bà nội với ông nội sẽ mắng muội là làm việc không đến nơi đến chốn!”
Thanh Thanh khoác lấy cánh tay Dương Tuyết, lắc qua lắc lại.
“Mà còn nữa, muội vẫn đang nhớ Thần Tài mà, sao huynh ấy vẫn chưa đến thăm tỷ thế?”
“Ta cười thôi. Tìm ta làm gì chứ? Hắn còn có chuyện riêng phải lo. Cứ ngày ngày xoay quanh ta chẳng phải sẽ khiến ta… đoản thọ à?”
Dương Tuyết cười cười, nói nửa đùa nửa thật.
“Xí xí xí! Không được nói bậy!”
Thanh Thanh vội bịt miệng nàng lại, nhăn mày giục,
“Mau nói ‘xí xí xí’ đi!”
“Xí xí xí.”
Dương Tuyết bật cười, đưa tay xoa má nàng, cặp má đầy đặn mềm mại, thật sự là một cô gái đáng yêu.
Đông Trúc đứng bên cạnh, giống như một người huynh trưởng, dịu dàng nhìn Thanh Thanh mà cười:
“Bà nội nói, nếu muội còn quyến luyến Triệu Công Minh, thì bà nhất định sẽ kiếm cho muội một mối tốt mà gả đi, tránh để muội cứ treo mình mãi trên một cái cây.”
Gả chồng à?
Dương Tuyết chợt nhớ đến Tiểu Nhu và Miêu Miêu. Dạo gần đây giữa hai người đó hình như có chuyện gì đó nàng chưa rõ.
Đã đến lúc nên gọi họ tới hỏi cho rõ.
Nàng bảo Thanh Thanh và Đông Trúc ra núi đi dạo một vòng, còn mình thì nóng lòng nhờ Thanh Huyền gọi Tiểu Nhu và Miêu Miêu tới.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Khả năng của Thanh Huyền rất đặc biệt, nó có thể xác định chính xác vị trí mục tiêu và đưa họ đến trước mặt nàng, miễn là họ mang theo vật tín đã được đ.á.n.h dấu.
Tiểu Nhu và Miêu Miêu đều mang theo tín vật của Dương Tuyết, nên tìm rất dễ.
Chẳng đến nửa khắc, cả hai đã xuất hiện trong phòng của nàng.
Dương Tuyết đóng cửa phòng lại.
Thanh Huyền thì không thích ở trong túi Càn Khôn, nên cứ ở lại trong phòng chơi đùa.
Thân hình tròn trịa của nó nhảy loăng quăng trên bàn, đu đưa trên rèm, chẳng khác gì một đứa trẻ tinh nghịch cả.