Ngay khi Tôn Ngộ Không vừa ném Dương Tuyết lên giường, định một lần rửa hết nỗi nhục năm xưa, thì Hoa Quả Sơn lại bất ngờ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Tôn Ngộ Không sa sầm mặt bước vào đại điện Thủy Liêm Động, trông thấy Dương Tiễn đang ung dung ngồi uống trà trong sảnh.
“Ngươi đến đây làm gì?” Với kẻ đối đầu lâu năm như hắn, Tôn Ngộ Không chẳng mấy vui vẻ đón tiếp.
Dương Tuyết đi theo sau Tôn Ngộ Không, không lên tiếng.
Ánh mắt Dương Tiễn dường như vô tình đảo qua Dương Tuyết, đối diện với vẻ khó chịu của Tôn Ngộ Không, hắn mỉm cười nhàn nhạt:
“Không có việc thì chẳng lên Tam Bảo điện, Dương Tiễn ta dĩ nhiên không rảnh mà đến thăm Đại Thánh. Đã đến rồi thì tất có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói Đại Thánh đã thu phục được con bọ cạp tinh ngàn năm kia?”
Dương Tuyết cau mày, chẳng lẽ vì nàng để lộ thực lực mà khiến Thiên đình nảy sinh nghi kỵ?
“Chỉ là một con bọ cạp tinh nhỏ nhoi, sao các ngươi cứ nhắc mãi thế,” Tôn Ngộ Không hừ lạnh đầy bực bội, “Còn chuyện gì khác không?”
“Đại Thánh có nghe nói, Như Lai đang bị tâm ma phản phệ, thương thế nghiêm trọng.”
“Như Lai?” Tôn Ngộ Không bật cười ha hả:
“Hắn bị thương? Thật đáng mừng, đáng chúc!”
“…” Dương Tuyết vội bước lên, nắm lấy tay Tôn Ngộ Không, sợ hắn đắc ý quá mức. Dù sao thì kẻ khó đối phó nhất với họ chính là Như Lai.
“Đại Thánh có oán niệm với Như Lai, điều này có thể hiểu được. Có điều…” ánh mắt Dương Tiễn rơi lên người Dương Tuyết, nụ cười hàm ý sâu xa “Như Lai muốn gặp vị Bạch Cốt Tinh khiến Đại Thánh thần hồn điên đảo này một lần.”
“Muốn gặp ta?” Tốt rồi đấy! Không cử người bắt nàng, lại còn đích thân muốn gặp nàng?
Phải làm sao đây? Nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai được không?
“Đừng sợ!” Tôn Ngộ Không đặt tay lên vai nàng, chắn trước người nàng:
“Chỉ là một tiểu yêu mà thôi, Như Lai hắn rảnh rỗi quá mức chắc? Muốn gặp nàng làm gì! Nếu thật sự động phàm tâm, muốn hoàn tục, thì xuống trần tìm vài nữ tử xinh đẹp là được, đừng có nhòm ngó đến nữ nhân của ta!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“…” Dương Tuyết ôm trán. Đại Thánh, hắn cũng quá đề cao thực lực của nàng rồi. Như Lai muốn gặp nàng, khả năng duy nhất là muốn lấy mạng nàng!
Chắc hẳn trong mắt tam giới bây giờ, nàng, một Bạch Cốt Tinh, chính là yêu nghiệt họa thủy, đến mức khiến Tôn Ngộ Không, kẻ mà ai cũng tin là không bao giờ động phàm tâm, lại mê mẩn đến lạc lối, vứt cả con đường thỉnh kinh, quay về Hoa Quả Sơn làm Đại Vương!
Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ hình tượng của nàng ra sao.
Dương Tiễn nhìn Dương Tuyết:
“Dương cô nương, ngươi có nguyện ý đến Linh Sơn, diện kiến Như Lai không?”
“Không muốn.” Nàng lắc đầu lia lịa, “Trong mắt họ, ta tội không thể tha, ta đâu có ngu, gặp rồi chẳng phải mất mạng sao?”
“Cô nương hiểu lầm rồi, ngài ấy muốn gặp cô…”
“Không cần nhiều lời nữa, kính mời Nhị Lang Chân Quân quay về cho!” Tôn Ngộ Không kéo nàng ra sau lưng, lớn tiếng nói: “Tiễn khách!”
Vừa dứt lời, mấy con khỉ cao lớn mặc giáp bạc, tay cầm trường thương tiến vào đại sảnh!
“Đại Thánh à, bao năm không gặp, ngài vẫn cái tính nóng nảy ấy!”
“……” Cái từ này… còn có thể dùng như thế à? Dương Tuyết khẽ nhướng mày. Trong nhận thức của nàng, đây vốn là từ dùng không mấy nghiêm túc.
“Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn cứ ch.ó như thế!” Tôn Ngộ Không chẳng giận, vòng tay ôm lấy vai Dương Tuyết, xoay người rời đi:
“Đi thôi.”
“Dương cô nương xin dừng bước. Ngươi đã không muốn đến Linh Sơn, tại hạ cũng không dám ép buộc.” Dương Tiễn chậm rãi nói, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư tinh xảo:
“Chỉ là có người nhờ ta chuyển bức thư này đến cho cô nương, mong ngươi nhận lấy.”
“Của ai?” Tôn Ngộ Không đột ngột dựng lông, “Là của Thần Tài à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại Thánh cần gì nổi giận. Thần Tài một lòng si tình, đối với Dương cô nương không có ý gì khác, chỉ muốn cùng nàng nói vài lời chính sự thôi.”
Ôi chao, cái tên Dương Tiễn này rõ ràng là đến để gây chuyện!
Hắn biết rõ tính Tôn Ngộ Không nóng nảy, nhất là mỗi khi nghe thấy tên tình địch.
“Đại Thánh, chàng thay ta nhận đi.” Dương Tuyết vội nắm lấy tay Tôn Ngộ Không, sợ hắn nổi trận lôi đình, “Chàng đọc giúp ta cũng được.”
“Nàng…” Tôn Ngộ Không quay đầu, đối diện với nụ cười dịu dàng của Dương Tuyết, miệng há ra như muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, cơn giận tan biến.
Dương Tiễn chăm chú quan sát cử chỉ thân mật giữa hai người, trong lòng không khỏi chấn động.
Con khỉ này chẳng lẽ đã đầu thai lần nữa? Lại có thể bị Dương cô nương thu phục ngoan ngoãn đến vậy. Đây còn là Tề Thiên Đại Thánh gì chứ, rõ ràng ngoan hơn cả Ngạo Thiên Khuyển của hắn!
Nếu đã vậy, vậy thì thử thêm một chút “gia vị” xem sao.
“Mấy ngày nay Triệu Công Minh sầu não không vui, suốt ngày uống rượu đ.á.n.h cờ trong phủ ta, chuyện trong tay chất đống cũng chẳng buồn quan tâm. Cứ tiếp tục thế này, chỉ e Ngọc Hoàng cũng sẽ phải triệu kiến Dương cô nương để nói chuyện. Nếu Đại Thánh không để ý…”
“Tiễn khách.” Tôn Ngộ Không mặt không đổi sắc, lập tức dẫn theo Dương Tuyết biến mất tại chỗ.
Dương Tiễn khẽ cong môi, mỉm cười:
“Triệu Công Minh à, rốt cuộc ngươi cũng chỉ là khách qua đường trong đời Dương cô nương mà thôi.”
Hắn chuẩn bị đi tìm Nguyệt Lão, xin cho Triệu Công Minh một chén nước Vong Tình.
Yêu ai không yêu, lại đi thích nữ nhân của Tôn Ngộ Không, cái gai trong mắt bao người. Nếu còn dám gửi thư lần nữa, lần sau e rằng Kim Cô Bổng của Đại Thánh sẽ không khách khí mà chĩa thẳng vào cổ họng rồi.
Nghĩ đến những ngày qua, thần tài ngồi thất thần dưới thủy tạ trong phủ hắn, Dương Tiễn cũng thấy khó xử trong lòng.
Đã làm thần tiên thì cứ sống đời thần tiên cho yên, cớ gì lại đi si tình làm chi?
…
Trong thư, Triệu Công Minh chỉ hỏi thăm Dương Tuyết gần đây sống thế nào, từ ngữ dùng rất đúng mực, không vượt quá giới hạn. Tôn Ngộ Không xem xong cũng vừa lòng, thổi một hơi thiêu rụi bức thư.
Dương Tuyết giờ đã thông minh hơn, không còn ngăn cản nữa.
Lúc này, điều quan trọng nhất là phải tìm được Lục Nhĩ Mi Hầu. Dù không biết chuyện Như Lai bị tâm ma phản phệ có phải thật hay không, nhưng Dương Tuyết lại cảm nhận rõ ràng nguy cơ đang đến gần.
Dựa theo chỉ dẫn trong Thiên Thư, họ tìm đến Bắc Câu Lô Châu, đi vào Hạnh Hoa Cốc, nhưng khi vào trong rồi thì đột nhiên mất hết tung tích của Lục Nhĩ Mi Hầu.
Ngay cả Thiên Thư cũng không thể chỉ dẫn vị trí của hắn nữa, giống như có ai đó đã phát hiện ra mục đích của họ, rồi cố tình giấu Lục Nhĩ Mi Hầu đi.
Tuy vậy, Dương Tuyết vẫn nhớ rõ chỉ dẫn trước đó, đi men theo con đường nhỏ quanh co trong cốc, vừa đi vừa ngắm cảnh, cuối cùng cũng đến trước một tòa động phủ.
“Động Vô Danh?” Nhìn ba chữ to tạc trên bia đá, Dương Tuyết không khỏi âm thầm thở dài, chủ nhân cái động này đúng là quá lười, đặt tên sao mà hời hợt đến vậy.
Ánh mắt nàng quét qua cánh cổng đá tráng lệ, hai bên còn đặt hai con sư tử đá, uy nghi sừng sững. Trên cổng đá được chạm khắc hoa văn tinh xảo, rõ ràng chủ nhân nơi này không phải hạng tầm thường.
Ít nhất… cũng không phải người thiếu tiền.
Đảo mắt nhìn quanh, cỏ cây hoa lá nơi đây sinh trưởng tốt tươi, xa xa dưới gốc cây tử đằng cao lớn còn có hai chiếc bàn đá, xem ra nơi này thường xuyên có người cư trú.
“Nơi này thật không tệ, chẳng thua gì Hoa Quả Sơn của lão Tôn ta đâu.” Tôn Ngộ Không nhìn cánh cổng đá khí phách, không khỏi cảm thán, rồi tò mò nói tiếp:
“Nàng từng nói hắn có dung mạo giống ta đến kỳ lạ, trong tam giới trừ Như Lai ra thì không ai phân biệt nổi. Nhưng ta thấy, hắn làm sao sánh được với bản Đại Thánh này? Sở hữu một nơi như thế này mà lại ẩn danh suốt bao năm, có lẽ là bị kẻ khác khống chế.”
Dương Tuyết không phủ nhận:
“Không sai, rất có thể là trò của Như Lai. Hôm nay Dương Tiễn tìm đến, lại ngỏ ý muốn ta đến Linh Sơn, ta nghi trong đó có âm mưu.”
“Trước tiên cứ vào trong xem thử đã.” Nói rồi, Tôn Ngộ Không bước tới, giơ tay đẩy cổng đá.
Không ngờ, dù Tôn Ngộ Không dần dùng toàn bộ sức lực, cánh cửa kia vẫn không nhúc nhích lấy một chút.
Với thực lực của Tôn Ngộ Không, kể cả là Ngũ Chỉ Sơn, nếu không bị chú ngữ trấn áp, hắn cũng có thể lật tung. Vậy mà giờ đây, lại chẳng lay chuyển nổi một cánh cửa đá, rõ ràng nơi này đã được bố trí cấm chế.