Một dòng dịch nhầy tanh tưởi từ khóe môi hoàng hậu nương nương nhỏ xuống.
Tựa hồ vừa nhớ đến món mỹ vị tuyệt thế nào đó.
Đôi môi nàng nứt toác, lộ ra bên trong là từng hàng răng nhọn chi chít.
Chỉ trong chớp mắt, bốn năm cung nữ đã bị lôi đi.
Tiếng kêu la, tiếng khóc hòa lẫn vang vọng khắp đại điện âm u.
Số cung nữ còn lại sợ đến mức run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch, không ai dám lên tiếng.
Lúc này ta cũng đã hiểu ra, tỷ tỷ đoạt lấy tín vật bên hông ta là để tranh cơ hội trở thành cung nữ thân cận của Vân phi nương nương, giành lấy con đường sống duy nhất trong chốn tu la này!
2
“Cơ hội chọn chủ tử chỉ có một lần, đến giờ rồi, các ngươi chọn xong chưa?”
Hồng Trần Vô Định
Giọng nói của hoàng hậu nương nương vừa sắc nhọn vừa lạnh băng, như móng vuốt cào ngang nền ngọc.
Theo sau lời nàng, một làn mùi tanh tưởi nồng nặc hơn nữa lại xộc đến.
Các cung nữ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ toàn sợ hãi và tuyệt vọng.
Chỉ có tỷ tỷ của ta, tay cầm ngọc bội, bước ra khỏi hàng.
Nàng cố kiềm chế thân thể đang run rẩy, cất giọng trong trẻo:
“Nô... nô tỳ từng có ơn với Vân phi nương nương!”
“Nô tỳ nguyện theo hầu Vân phi nương nương.”
Dứt lời.
Tỷ tỷ đưa ngọc bội lên cao quá đầu, để tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.
Ta khẽ mấp máy môi.
Khối ngọc bội ấy vốn là của ta.
Trước khi nhập cung, Vân phi nương nương từng sơ sẩy rơi xuống hồ băng.
Tỷ tỷ ta vốn chẳng biết bơi.
Chính là ta đã nhảy xuống, từ trong làn nước băng giá cứu người lên.
Vân phi nương nương khi ấy đã trao cho ta ngọc bội làm tín vật, dặn rằng sau khi ta nhập cung, cứ cầm vật này đến tìm người.
Người hứa sẽ giúp ta tìm một vị trí tốt.
Nào ngờ, tỷ tỷ cũng trông thấy được mấy dòng chữ đỏ ấy.
Việc đầu tiên nàng làm chính là cướp lấy ngọc bội của ta!
Sau khi tỷ tỷ đưa ra lựa chọn.
Các cung nữ lập tức tranh nhau chen đến trước mặt Vân phi nương nương, không ngừng dập đầu cầu xin:
“Nương nương, nô tỳ cũng muốn hầu hạ người!”
“Nương nương hãy chọn nô tỳ! Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa vì người!”
“Là ta đến trước…” Có kẻ gào lên the thé, giọng chát chúa.
Không chỉ riêng tỷ tỷ, tất cả bọn họ đều trông thấy mấy dòng chữ m.á.u kia.
Ai nấy đều xem Vân phi nương nương — người duy nhất trông còn bình thường, như cọng rơm cứu mạng cuối cùng giữa vũng lầy c.h.ế.t chóc này.
4
Ta không vạch trần tỷ tỷ.
Vân phi nương nương, vị chủ tử này, là tự tay nàng lựa chọn.
Tỷ tỷ còn quay đầu, vẫy vẫy miếng ngọc trong tay, khóe môi cong lên, nụ cười rạng rỡ đắc ý, đồng thời nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, đầy vẻ ưu việt.
Nàng vẫn chưa biết rằng đêm nay, nàng sẽ phải đối mặt với thứ gì…
Thấy Vân phi nương nương đã thu nhận một cung nữ.
Số còn lại càng thêm hoảng loạn, chen chúc xô đẩy, lời nói thô bạo. Không ít người mặt mày đẫm máu, bị cào xước tơi tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ấy, những dòng chữ m.á.u lại hiện lên:
【Kỳ thực, tình trạng nhiễm bệnh của Hứa Tiệp dư còn nhẹ, ít nhất còn chống đỡ được nửa năm.】
Nếu không phải ta đã trọng sinh trở lại, suýt nữa ta cũng tin lời của đạn mạc.
Lần này, cuối cùng ta đã hiểu rõ, đạn mạc đang đùa giỡn bọn cung nữ, xem họ như đám con mồi trong cơn hấp hối, bị săn đuổi giữa trò chơi sinh tử.
Mười hai vị phi tần cùng hoàng hậu, kỳ thực tất cả đều là kẻ bị lây nhiễm.
Muốn làm chậm triệu chứng dị hóa, thì phải dùng m.á.u của người bình thường mà kéo dài mạng sống!
Nhưng ngay khi dòng đạn mạc kia xuất hiện…
Đám cung nữ vốn còn chen chúc trước mặt Vân phi liền nhào sang phía Hứa Tiệp dư như ong vỡ tổ.
Tuy trên mặt Hứa Tiệp dư cũng đã lở loét không ít, nhưng so với những kẻ khác thì nhẹ hơn nhiều.
Vẫn còn có thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp thuở ban đầu.
Hứa Tiệp dư nhếch môi, bật ra nụ cười lạnh:
“Bổn cung không nuôi phế vật vô dụng bên người.”
“Muốn được bổn cung thu nhận, thì phải chứng minh giá trị của mình.”
“Ngay tại đại điện này, các ngươi cứ dùng những thứ có trong tay, g.i.ế.c chóc lẫn nhau, kẻ nào ra tay càng độc, g.i.ế.c được càng nhiều…”
“Bổn cung sẽ chọn kẻ đó làm cung nữ.”
Chết chóc. Thắng bại. Sự sống sót…
Tất cả cùng lúc đánh vào thần kinh của những cung nữ còn sống sót trong đại điện.
Vì cầu sinh, vì lấy lòng chủ tử.
Các nàng phát cuồng, chạy khắp điện tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể g.i.ế.c người.
Trâm cài được mài nhọn.
Rèm màn bị xé rách.
Dây tơ giật từ cổ cầm.
Mảnh gương vỡ cắt tay người không chớp mắt.
Trên ghế cao, hoàng hậu cùng chư vị phi tần thi thoảng lại lè ra đầu lưỡi trơn nhớp, ngửi lấy mùi tanh của m.á.u trong không khí, thưởng thức màn sát phạt điên cuồng trước mắt như đang dự yến tiệc nhân gian.
5
Có người rốt cuộc chịu không nổi, òa lên khóc nức nở, tinh thần sụp đổ, liều mạng lao về phía cửa đại điện.
“Thả chúng ta đi! Thả chúng ta ra khỏi cung!”
“Chúng ta không muốn ở lại đây nữa!”
“Nô tỳ cũng là người, cớ sao phải ở lại hầu hạ đám yêu quái này?”
“Phụ thân, mẫu thân còn đang đợi nô tỳ trở về…”
Tiểu cung nữ chạy đầu tiên đã đặt một chân ra khỏi đại môn của Phượng Nghi cung.
Trên gương mặt nàng còn in hằn nét vui mừng như vừa thoát khỏi cõi chết.
Mọi thứ… chấm dứt tại đó.
Hoàng hậu nương nương xuất hiện ngay sau lưng nàng.
Ngón tay mang móng hộ giáp nhọn hoắt, nhẹ nhàng mà bóp nát toàn bộ đầu nàng.