Bạch Nguyệt Quang

Chương 101



Cố Thế Thừa là người đầu tiên lấy lại được sự bình tĩnh.

Ông lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, rồi nhìn Vân Mộ Kiều.

"Cô Vân đã bỏ nhiều công sức vì việc của Cố gia, Cố gia không biết phải báo đáp thế nào. Nếu Cô Vân có việc gì cần đến Cố gia, cứ việc nói ra."

Vân Mộ Kiều biết rằng, trong lòng Cố Thế Thừa vẫn còn nghi ngờ.

Mọi chuyện xảy ra quá tình cờ.

Lục Cẩn vừa gặp sự cố, họ lại tìm được Tuân Lộ.

Rất khó để ông không hoài nghi rằng đây là một kế hoạch của Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn, mục đích là khiến Cố gia đứng ngoài cuộc đối với Lục Cẩn.

Nhưng dù ông có nghi ngờ thì cũng chẳng có ích gì.

Vân Mộ Kiều bình tĩnh cầm ly trà mà Trì Tiện thổi nguội rồi uống một ngụm.

Cố Mẫn Mẫn đưa ra kết quả xét nghiệm DNA, họ có thể dễ dàng làm giả.

Nhưng lần này, chính Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt dẫn Tuân Lộ đi làm xét nghiệm.

Mỗi bước trong quá trình đều do người thân tín của Cố Thế Thừa xử lý.

Cô và Cố Mẫn Mẫn từ đầu đến cuối không hề can thiệp hay lên tiếng.

Họ chỉ đơn giản là tìm ra Tuân Lộ và đưa cô ấy đến trước mặt người Cố gia mà thôi.

Vân Mộ Kiều ngẩng lên, mỉm cười nhìn Cố Thế Thừa và nói: " Chú Cố chắc chắn hiểu rõ tình thế của cháu hiện giờ."

Cố Thế Thừa hiểu nhưng vẫn còn chút do dự: "Nhưng... Dù sao thì Noãn Noãn vẫn là con gái của Cố gia, Lục Cẩn là vị hôn phu của con bé. Nếu chúng ta không can thiệp, khó tránh khỏi sẽ bị người khác đàm tiếu."

Nụ cười trên mặt Vân Mộ Kiều không hề thay đổi: "Cháu biết, chú Cố là người nhân từ, luôn quan tâm đến thế hệ trẻ. Không nỡ nhìn thấy những người phạm sai lầm phải nhận hình phạt nghiêm khắc, sợ rằng họ sẽ bị tổn thương, không đứng lên được.

"Vấn đề này, cháu trước khi đến đây cũng đã trao đổi với Lục lão gia. Lục lão gia rõ ràng phân biệt thưởng phạt, cho rằng người làm sai thì phải chịu hình phạt thích đáng để tránh tái phạm lần sau."

Cố Thế Thừa đã sống lâu trong thương trường, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời Vân Mộ Kiều.

Lục lão gia đã tìm Vân Mộ Kiều nhưng thất bại, Lục Cẩn giờ đây sắp trở thành người bị Lục gia bỏ rơi.

Hiểu ra điều này, Cố Thế Thừa lập tức gật đầu mỉm cười:

"Lục lão gia quả là một người có tầm nhìn xa, chúng ta làm thế hệ sau, đi theo ông ấy chắc chắn là đúng. Chỉ là Lục Cẩn còn trẻ, chúng ta cũng phải bảo vệ chút thể diện cho cậu ấy."

Vân Mộ Kiều gật đầu: "Những chuyện nhỏ này, chú Cố tự sắp xếp là được. Cháu và Trì Tiện đều thẳng thắn, không hiểu mấy chuyện vòng vo này."

Vấn đề về mặt thể diện, Cố gia muốn làm thế nào, làm bao nhiêu đều không sao cả.

Chỉ cần Cố gia hiểu rằng, sau lưng cô có Trì Tiện và cả Trì gia, không phải là họ có thể tùy tiện xử lý.

Ngay cả Lục gia còn không thể vượt qua Trì gia để cứu Lục Cẩn, thì Cố gia mà muốn tẩy trắng Lục Cẩn, thì đúng là chuyện không thể xảy ra.

Vân Mộ Kiều nói rồi ngừng lại đúng lúc: "Hôm nay rất vinh hạnh được chứng kiến Cố gia đoàn tụ. Chắc hẳn còn nhiều điều muốn nói, chúng chúng không làm phiền nữa, lần sau có dịp lại tới thăm ạ."

Cố Mẫn Mẫn cũng đứng dậy: "Vậy thì tôi cũng phải về công ty rồi, còn rất nhiều công việc chờ tôi.

"Cố gia, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình nuôi dưỡng của mọi người. Hôm nay tìm lại được con gái ruột cho mọi người, xem như là chút ít báo đáp ân tình đó."

Hai từ "ân tình" được Cố Mẫn Mẫn nhấn mạnh rất rõ ràng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nhưng Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt không kịp phản ứng lại ý nghĩa sâu xa trong lời cô.

Tuân Lộ lập tức đứng dậy, cắt ngang suy nghĩ của họ.

Cố Mẫn Mẫn nhìn Tuân Lộ một chút, rồi tiếp lời:

"Cô Tuân Lộ, tôi thật sự xin lỗi vì đã chiếm đoạt thân phận của cô suốt bao năm qua. Nhưng sự việc này không phải do tôi cố ý, tôi hy vọng cô không vì lỗi lầm của bệnh viện ngày xưa mà thù hận tôi."

Cô vừa nói vừa hạ thấp tư thế.

Dù không phải lỗi của mình, cô vẫn xin lỗi, thật lòng hy vọng Tuân Lộ, cô con gái ruột thực sự, sẽ hiểu rằng cô vô tội và đang cố gắng bù đắp mọi thứ.

Hy vọng Tuân Lộ sẽ không vì những cuộc đời lệch lạc của cả hai mà đối xử với cô ấy không công bằng trong những ngày tháng sau này.

Những lời này rơi vào tai Phương Tiêm Nguyệt, khiến bà thêm phần suy nghĩ.

Bà không thể không nghĩ đến những việc mà Úc Noãn Noãn đã làm khi chiếm đoạt thân phận của con gái bà.

Bà nghĩ đến việc Úc Noãn Noãn đã nhiều lần cố gắng cướp lấy đàn ông của Cố Mẫn Mẫn.

Sau đó, suy nghĩ của bà mở rộng, nhớ lại những hy sinh mà bà đã bỏ ra để giúp Úc Noãn Noãn thu xếp mọi chuyện.

Càng nghĩ, bà càng cảm thấy sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bà thậm chí cảm thấy một chút lo lắng, ánh mắt nhìn Tuân Lộ cũng có phần sợ hãi.

Bà lo lắng Tuân Lộ sẽ giống như Úc Noãn Noãn, gây chuyện không cần thiết, lòng đầy sự ghen tị và oán giận.

Tuân Lộ không chú ý đến ánh mắt của Phương Tiêm Nguyệt, chỉ tập trung vào việc lắc đầu nhìn Cố Mẫn Mẫn.

"Tôi sao có thể trách cô được?"

"Tôi còn phải cảm kích cô ấy chứ."

"Nếu không phải cô kiên trì tìm kiếm tung tích của tôi, tôi đâu có thể gặp lại... gia đình của mình nhanh chóng như vậy."

"Hơn nữa, những năm tháng tôi không ở bên họ, chính cô là người ở bên họ, giúp tôi hoàn thành nghĩa vụ của một người con. Tôi phải cảm ơn cô."

Những lời của Tuân Lộ khiến Phương Tiêm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, ân cần như một chiếc áo bông nhỏ, đó chính là tính cách mà con gái bà nên có.

Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn cũng rất hài lòng với thái độ của Tuân Lộ.

Chỉ cần họ chỉ dẫn một chút, Tuân Lộ đã biết cách tận dụng vẻ ngoài cực kỳ lừa gạt của mình, kết hợp với lời nói trong sáng và thiện lương, để chiếm được trái tim của Phương Tiêm Nguyệt.

Cố Mẫn Mẫn lại nói với Tuân Lộ về sự tồn tại của Úc Noãn Noãn.

Có vài phần nội dung cô ấy làm lờ đi, nhưng đủ để Tuân Lộ hiểu rằng Úc Noãn Noãn đã chiếm đoạt vị trí của Cố gia tiểu thư thật sự nhờ vào việc quyến rũ Lục Cẩn.

Cuối cùng, Cố Mẫn Mẫn nhìn Tuân Lộ với vẻ mặt đầy áy náy:

"Cô Tuân Lộ, là tôi đã đưa ra ý tưởng này. Lúc đó tình thế ép buộc, ngài Cố và bà Cố không còn cách nào khác phải nhận cô Úc, nếu có trách thì hãy trách tôi, đừng có oán trách ngài Cố và bà Cố."

Cảnh này, nhìn thì có vẻ như là đang tốt bụng giải thích vì sao Úc Noãn Noãn lại xuất hiện, đồng thời kéo gần khoảng cách giữa Tuân Lộ và Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt.

Thực chất, đây là cách kích động lòng ghen tị và oán giận trong lòng Tuân Lộ.

Làm cho cô hiểu rằng Úc Noãn Noãn không hề đối xử chân thành với cô, ngay cả việc bám vào Cố gia và Lục gia, những chuyện lớn như vậy cô ta cũng không chia sẻ với cô.

Tuân Lộ trong lòng căm hận đến mức muốn chết, nhưng ngoài mặt lại cười vô cùng thuần khiết.

Cô tỏ ra rộng lượng nói:

"Tôi hiểu mà, mỗi người đều có khó khăn của riêng mình, đây là cách giải quyết tốt nhất vào thời điểm đó, có thể bảo toàn thanh danh và thể diện của mọi người."

"Cô làm rất đúng, nếu là tôi vào lúc đó, có lẽ tôi cũng không nghĩ ra được cách chu toàn như vậy."

"Còn về Noãn Noãn... Cô ấy và tôi đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm."

"Đôi khi làm việc cũng dễ bị cực đoan, mọi người cũng... đừng quá trách cô ấy."

Về những thứ mà Cố gia đã chuẩn bị cho Úc Noãn Noãn, Tuân Lộ nói rằng cô không để tâm, chỉ cần có sự quan tâm và yêu thương của Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt là đủ.

Lúc này, ngay cả Cố Thế Thừa cũng cảm thấy Tuân Lộ là một cô gái tốt, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự yêu thương.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn lần lượt rời khỏi Cố gia.

Chiếc Ferrari đỏ dừng lại ở chân Núi Ỷ, Vân Mộ Kiều từ xa đã nhìn thấy Chân Thuận và Nghịch Giả đang chờ cô và Trì Tiện trở về.

Trì Tiện dừng xe trước mặt họ.

Vân Mộ Kiều hạ cửa kính xe, cảm kích nói:

"Hôm nay thật sự cảm ơn các anh giúp đỡ, nếu không có các anh, mọi chuyện đâu thể thuận lợi như vậy."

Chân Thuận và Nghịch Giả đồng thời gãi đầu, cười ngây ngô nói:

"Chuyện nhỏ thôi, không làm mất mặt mọi người là được."

Sau đó, họ đưa cho Vân Mộ Kiều một phong bì dán kín.

Đây mới là báo cáo giám định thực sự.

Hai báo cáo trong tay Cố Thế Thừa đều là do Cố Mẫn Mẫn làm giả.

Cả Cố Mẫn Mẫn và Vân Mộ Kiều đều không can thiệp vào lần xét nghiệm huyết thống này.

Chỉ có Chân Thuận và Nghịch Giả đã giúp họ thay đổi tình huống vào giờ phút cuối.

Vân Mộ Kiều mở phong bì dán kín, lấy tài liệu ra và lật từng trang cho đến khi đến phần kết luận cuối cùng.

Khi nhìn thấy kết quả đó, cô không khỏi nhíu mày.

Kết luận giám định: Dựa trên tài liệu hiện có và kết quả phân tích DNA, Phương Tiêm Nguyệt không phải là mẹ ruột của Tuân Lộ.

Cố Thế Thừa là ba ruột của Tuân Lộ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com