Bạch Nguyệt Quang

Chương 12: Âm Hồn Bất Tán



Trì Tiện đưa Vân Mộ Kiều đến một nhà hàng gia đình tên là "Tuế Yến".

 

Theo lời đồn, món ăn ở đây rất ngon, nhưng giá cả thì đắt đỏ và chỗ ngồi rất khó đặt, những người muốn đặt phải chờ đến năm sau.

Khi Vân Mộ Kiều nghe tên nhà hàng, cô nhíu mày hỏi: "Hôm nay anh có hẹn với ai khác sao?"

"Không có." Trì Tiện không hiểu tại sao Vân Mộ Kiều lại hỏi như vậy.

Anh chỉ trả lời hai từ, nhưng trong lòng lại giải thích cuồng loạn.

[Kiều Kiều sẽ không nghi ngờ mình có bạn gái chứ? Trời đất,  quanh mình toàn là những con muỗi cái, mình sẽ không do dự mà đập c.h.ế.t chúng, nói gì đến con người! Ôi ôi Kiều Kiều, em phải tin anh, anh hoàn toàn sạch sẽ, không giống như Lục Cẩn đâu!]

Vân Mộ Kiều : "……"  sao cái tên này lại lôi Lục Cẩn vào đây vậy?

"Chỉ là tôi nghe nói chỗ này rất khó đặt nên nghĩ là anh có hẹn, có thể đã hủy hẹn để đến đây với tôi."

Trì Tiện hiểu ra, tiếp tục giải thích: "Nhà hàng này là của tôi."

Vân Mộ Kiều : "……"

Sau khi xuống xe, Vân Mộ Kiều nhìn về phía nhà hàng cao cấp này và cảm thấy hơi phiền.

"Tuế Yến"  với kiến trúc tường gạch xanh, mái ngói nhỏ và tường mái mũi, tinh tế và đẹp mắt, nổi bật hoàn toàn so với xung quanh.

Tuy nhiên, quá đặc biệt, đến mức Vân Mộ Kiều nhận ra ngay, "Tuế Yến" chính là nơi cô đã đến vào đêm đầu tiên khi trở về nước, lúc đó Lục Cẩn đã dẫn cô đi ăn.

Tất nhiên, bộ tiểu thuyết ngập tràn tình tiết sướt mướt này không thể bỏ qua cơ hội để thêm phần kịch tính, khi nam chính và "bạch nguyệt quang" ăn cùng nhau, nữ chính chắc chắn sẽ vô tình gặp họ, làm tăng hiểu lầm giữa nam nữ chính.

Nhớ lại điều này, Vân Mộ Kiều có chút do dự, bữa ăn này thực sự không cần thiết phải ăn.

Cô không muốn bị cuốn vào mối quan hệ giữa nam nữ chính chút nào.

"Đừng đứng ngẩn người nữa, đi thôi."

Vân Mộ Kiều chưa kịp nói với Trì Tiện là đổi chỗ, thì Trì Tiện đã đi vào trước, trong lòng còn lẩm bẩm không ngừng.

[Kiều Kiều đứng ngoài không vào, không lẽ là thay đổi quyết định rồi?]



[Không được không được, không thể để Kiều Kiều thay đổi ý định. Bữa ăn đầu tiên sau khi em ấy về nước, mình nhất định không thể để cho người khác ăn cùng!]



[Mình vừa rồi có vẻ lạnh lùng quá không? Kiều Kiều có nghĩ mình bị bệnh công tử không nhỉ? Trời ơi, mình chỉ cần nghĩ đến việc được ăn cơm cùng Kiều Kiều thôi đã căng thẳng đến nỗi không nói nổi rồi.]



Vân Mộ Kiều : "……"

Lúc mới biết mình có khả năng đọc tâm trí, có thể nghe được suy nghĩ của Trì Tiện, Vân Mộ Kiều còn cảm thấy khá vui.

Bây giờ ấy à, hừ, nói thật là có hơi ồn ào nha.



Cái miệng xinh đẹp ấy chẳng nói được mấy câu, nhưng những suy nghĩ trong đầu lại như hàng trăm con chim sẻ cùng kêu một lúc.

Nhưng khi nghĩ rằng hàng trăm con chim sẻ đó đang gọi tên mình, Vân Mộ Kiều lại cảm thấy cũng có thể nghe được.



Trì Tiện lại đi đón cô vào đêm muộn, mời cô ăn cơm, nếu cô mà còn kén chọn thì có lẽ quá giả tạo rồi.

Hơn nữa cô và Lục Cẩn không có quan hệ gì mờ ám, đêm nay Lục Cẩn chưa chắc sẽ đến "Tuế yến", kịch bản m.á.u chó cũng sẽ không xảy ra.

Nghĩ vậy, Vân Mộ Kiều không tự giác mà đi theo Trì Tiện .

"Tuế yến" quả thật là sản nghiệp của Trì Tiện, mọi thứ đều rất tuyệt, kể cả nhân viên phục vụ.

Nhìn cô phục vụ mặc áo dài màu xanh ngọc, rồi nhìn Trì Tiện đẹp đến từng sợi tóc, sau đó lại nhìn mình lấm lem bụi đời, Vân Mộ Kiều đột nhiên cảm thấy mình có chút tủi thân.

Cô tự nghĩ: lần sau nhất định phải trang điểm thật kỹ, mới dám ra ngoài với Trì Tiện , không thì nhìn giống như tiểu nha đầu của anh ấy vậy, thật mất mặt quá.

Đi theo nhân viên phục vụ vào trong, chưa đến phòng riêng của Trì Tiện thì một nhóm người đi đến từ phía đối diện.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều vội vàng cúi đầu, giấu mình sau lưng Trì Tiện .

Chết thật, thế giới này nhỏ đến vậy sao, sao cô lại có thể gặp Lục Cẩn ở đây?!

Không thể tin nổi, quá bất hợp lý, rõ ràng cô và Trì Tiện đi trước, trực tiếp tới đây, sao Lục Cẩn lại có thể tới cùng lúc nhỉ?

Vân Mộ Kiều đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành, có lẽ kịch bản m.á.u chó sẽ ập đến.

—— Những tình huống mà nam chính và Bạch Nguyệt Quang gặp nhau một cách lén lút, thường sẽ bị nữ chính tình cờ phát hiện, cô ấy sẽ không chủ động xuất hiện, nhưng sẽ càng đau lòng hơn, để lại dấu vết cho cuộc chạy đua tình yêu của nam chính sau này, và kết cục của nữ phụ sẽ càng thảm hại hơn.

Vân Mộ Kiều rùng mình, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Úc Noãn Noãn .

Quả thật như cô nghĩ, Úc Noãn Noãn đang trốn ở một góc không xa.

Úc Noãn Noãn có lẽ nghĩ rằng mình trốn rất kỹ, không biết là nửa người của cô ấy đã lộ ra ngoài.



Nhìn Úc Noãn Noãn mặc chiếc áo dài xanh ngọc giống hệt nhân viên phục vụ, Vân Mộ Kiều cảm thấy như bị tê liệt.

Úc Noãn Noãn không phải đã đi làm rồi sao? Sao lại đi làm thêm ở nhà hàng vào lúc khuya thế này?!



Cái tiểu thuyết quái quỷ này, nhiều lỗi quá!

Vân Mộ Kiều cảm thấy mình thật sự xui xẻo, khi bị Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn đụng phải như vậy.



Trong lòng cô không khỏi tức giận, tay vô tình tháo mất một viên đá nhỏ trên áo khoác của Trì Tiện .

Nhìn viên đá nhỏ mắc vào móng tay, Vân Mộ Kiều chợt ngẩn người, rồi khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu nhìn Trì Tiện , chỉ thấy phần sau đầu đẹp đẽ của anh.

Xác định là Trì Tiện không phát hiện ra cô đã làm gì, Vân Mộ Kiều nhẹ nhàng thở phào, lén lút bỏ viên đá vào túi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đứng sau lưng Trì Tiện , tránh Lục Cẩn.

Dù Vân Mộ Kiều cố gắng hết sức để tránh Lục Cẩn , không muốn dính vào tình huống m.á.u chó với nam nữ chính.

Lục Cẩn lại chẳng hiểu ý, vừa nhìn thấy cô thì mắt anh ta liền sáng lên, vui mừng tiến lại gần Vân Mộ Kiều .

“Mộ Kiều, em và Trì thiếu cũng đến đây ăn cơm à? Cùng ăn không?”

Đối diện với ánh mắt đầy oán hận của Úc Noãn Noãn và sự tức giận trong lòng Trì Tiện , Vân Mộ Kiều cười khan một tiếng: “Không cần đâu, chúng ta còn chưa thân đến mức có thể ăn cùng nhau.”



Nếu mà ăn cơm với Lục Cẩn , chắc cô sẽ tiêu hóa không nổi mất.

Yêu quý mạng sống, thì nên tránh xa Lục Cẩn .

Nghe Vân Mộ Kiều nói vậy, ánh sáng trong mắt Lục Cẩn lập tức tắt ngúm.

Vân Mộ Kiều ngẩn người, nghi ngờ rằng trong mắt Lục Cẩn có gắn một bóng đèn, và cô chính là công tắc.

Chán thật.

Vân Mộ Kiều vỗ nhẹ vào eo của Trì Tiện, thúc giục anh đi nhanh.

Không ngờ cô lại vỗ trúng chỗ nhột của Trì Tiện, anh ưỡn người lên một cái, rùng mình, ánh mắt mơ màng nhìn cô.

Vân Mộ Kiều ngượng ngùng rụt tay lại, rồi vội vàng nắm lấy vạt áo của anh lắc lắc: “Tôi đói rồi, đi ăn cơm nhé?”

Trì Tiện khẽ chỉnh lại áo, sau đó nắm tay Vân Mộ Kiều :

“Được.”

Đi được hai bước, Trì Tiện dừng lại, không quay đầu lại mà nói với Lục Cẩn : “Lục tổng, nghe nói bạn gái anh rất yêu anh, anh nên quan tâm nhiều hơn đến bạn gái mình. Đừng vừa ăn trong bát lại nhìn vào trong nồi, nhất là nồi của người khác.”

Vân Mộ Kiều bật cười khúc khích, cười một lúc, nhận ra mọi người đang nhìn mình, cô mới nhận ra mình cười không đúng lúc, vội vàng ho hai tiếng để che giấu sự lúng túng.

Cô chỉ về phía Úc Noãn Noãn  rồi nói: “Lục Tổng, bạn gái anh ở đằng kia kìa, nếu anh muốn xem bạn gái mình ghen tuông, thì đừng lôi những người không liên quan vào, không ai muốn làm người thế chỗ đâu, đặc biệt là tôi. Vậy nên Lục Tổng sau này gặp tôi cứ coi như không thấy, dù sao chúng ta cũng không thân, cũng đỡ để bạn gái anh coi tôi là kẻ thù.”

Nói xong không đợi Lục Cẩn đáp lời, cô liền đẩy Trì Tiện đi tiếp.

Đây là lần thứ ba cô làm rõ mối quan hệ với Lục Cẩn, nếu anh ta không hiểu được lời nói của người khác, mà vẫn cứ quấn lấy thì đừng trách cô không nương tay, để anh ta thấy thực lực của "bạch nguyệt quang" thật sự.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com