Bạch Nguyệt Quang

Chương 126: Giấu Trong Một Góc Khuất Ở Cố Gia



Lục gia và Cố gia đã cắt đứt quan hệ, cuộc chiến ngày càng gay gắt.

Lục Cẩn lại tìm thấy cơ hội sống sót trong khe hở, nhanh chóng giành được một vài dự án quan trọng.

Thâm Hải, dưới sự đàn áp của Úy Lam, cũng dần lấy lại phong độ.

Lục Du tìm gặp Vân Mộ Kiều, giọng nói mang chút tiếc nuối: "Tưởng rằng lần này có thể đập c.h.ế.t Lục Cẩn, không ngờ lại kích động cuộc chiến giữa Cố gia và Lục gia, cuối cùng lợi ích lại thuộc về anh ta."

Vân Mộ Kiều liếc xéo Lục Du một cái.

Biểu cảm của anh ta đầy ác ý và khát máu, không có chút tiếc nuối nào về việc Lục Cẩn "lợi dụng".

Ngược lại, anh ta giống như đang vui mừng vì con mồi sắp rơi vào bẫy.

"Tôi nói này, gần đây anh đến tìm tôi và Trì Tiện quá nhiều rồi đấy.”

"Nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng liên lạc nữa, nếu bị ai bắt được sơ hở thì phiền phức lắm!"

Lục Du gật đầu đồng ý: "Biết rồi, lần sau sẽ không đến nữa."

Nhưng m.ô.n.g anh ta vẫn dính chặt vào ghế sofa, không hề động đậy.

Bệnh của Trì Tiện đã đỡ nhiều rồi.

Nhưng khi bệnh đến nhanh như núi đổ, khi đi như kéo tơ, toàn thân anh trông mệt mỏi, không có chút tinh thần nào.

Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm Lục Du, ánh mắt không có chút uy h.i.ế.p nào.

Anh đứng dậy, như một đóa hoa yếu đuối sau trận bão, lảo đảo đi vào trong vòng tay của Vân Mộ Kiều.

Lắc lư tay của Vân Mộ Kiều, đôi mắt anh ửng đỏ, vẻ mặt mềm mại nói: "Kiều Kiều, anh không thích anh ta ở đây, em đuổi anh ta đi được không?"

Vân Mộ Kiều xoa đầu Trì Tiện mềm yếu, phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Lục Du, vô liêm sỉ gật đầu đồng ý: "Được rồi."

Sau đó, Trì Tiện nhìn Lục Du, nâng cằm lên, lạnh lùng nói: "Nghe thấy chưa, đi đi, Lục đại thiếu gia."

Lục Du không chỉ không đi, mà còn dịch m.ô.n.g lại, ngồi xuống càng thoải mái hơn.

Một vẻ mặt vô lại như thể "Tôi không đi đó, xem anh làm gì được tôi".

Vân Mộ Kiều hơi nheo mắt, xác nhận lại: "Không chịu đi sao?"

Lục Du không biết xấu hổ mà lộ ra vẻ mặt thích thú, thỏa mãn đặt chân lên bàn trà.

"Văn phòng này của Trì Tiện rộng rãi, thoải mái hơn nhiều so với văn phòng của tôi ở bộ phận hậu cần. Môi trường tốt như vậy, có thể tranh thủ nghỉ ngơi, tôi đâu có lý do gì để đi!"

Vân Mộ Kiều không nói gì, trực tiếp gọi điện thoại nội bộ: "Chân Thuận, Giả Nghịch, các anh vào đây, mời Lục đại thiếu gia ra ngoài giúp tôi."

Lời nói vừa dứt, chưa đầy một phút,

Cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài.

Chân Thuận, Giả Nghịch bước vào với vẻ mặt đầy tự tin, dũng mãnh, đi thẳng về phía Lục Du.

Lục Du lập tức đặt chân xuống đất, ngồi thẳng dậy.

"Vân Mộ Kiều, cô muốn làm gì?"

Vân Mộ Kiều không để ý đến Lục Du, chỉ ra hiệu cho Chân Thuận, Giả Nghịch.

Chân Thuận, Giả Nghịch mỗi người một bên, kiên quyết giữ lấy cánh tay Lục Du, nâng anh ta lên.

Lục Du vật vã chống cự: "Vân Mộ Kiều, cô và Trì Tiện ít nhất cũng là người có tiếng ở Tân Hải, sao lại đối xử với khách thế này, thật quá mất lịch sự rồi đấy!"

Chưa cần Vân Mộ Kiều lên tiếng, Chân Thuận đã nhanh tay bịt miệng Lục Du lại.

Giả Nghịch ngay lập tức cầm lấy cây gậy gỗ trầm của Lục Du.

Cả hai người cùng nhau khiêng Lục Du ra ngoài.

Cố Mẫn Mẫn đang chuẩn bị tìm Vân Mộ Kiều nói chuyện thì tình cờ đi qua và không khỏi cảm thán: "Lục Du, anh nói xem anh đấu với hai người này làm gì, không thấy xấu hổ sao?"

Nói rồi, cô không quên lấy điện thoại ra, chụp liền mấy chục bức ảnh lưu làm kỷ niệm.

Lục Du quay đầu, trừng mắt nhìn cô : "Ưm! Ưm... Ưm!"

Cố Mẫn Mẫn liếc nhìn, nói: "Lục Du, anh nói cho rõ ràng đi, tôi không hiểu đâu!"

Rồi cô lại chụp thêm vài bức nữa.

Cố Mẫn Mẫn bước vào văn phòng của Trì Tiện, nhìn thấy Trì Tiện không ngừng quậy phá trong vòng tay của Vân Mộ Kiều như một con mèo, cô cũng đã quen với cảnh tượng này rồi.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Mộ Kiều.

Lục Du không thắng nổi Trì Tiện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể.

Quả nhiên, ngay sau đó, Vân Mộ Kiều theo thói quen đẩy đầu Trì Tiện ra khỏi vòng tay mình.

Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói với Trì Tiện: "Tô Thập An nói anh gần đây dựa vào ốm đau mà lười biếng, đùn đẩy công việc, tích lũy rất nhiều việc phải làm. Giờ anh đã khỏe rồi, nhanh chóng làm nốt phần việc còn tồn đi, đừng để những người dưới anh phải làm thêm giờ vì anh."

Cuối cùng, cô còn lẩm bẩm một câu nhỏ: "Làm việc nhiều lên, suy nghĩ ít đi. Đỡ phải suốt ngày đầy năng lượng, không biết làm gì."

Trước mặt Lục Du, lòng thương và sự chiều chuộng của Vân Mộ Kiều dành cho Trì Tiện là thật.

Nhưng giờ đây, sự ghét bỏ đối với Trì Tiện cũng thật không kém.

Cơn sốt của Trì Tiện hoàn toàn khỏi vào tối hôm sau rồi.

Anh tràn lại đầy sức sống, nằm trên giường với bộ đồ mát mẻ, quyến rũ Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều dùng lý do là anh ốm vẫn chưa hoàn toàn khỏi để từ chối.

Trì Tiện uể oải cúi đầu, nói mình khó chịu, cần tắm nước lạnh mới khỏe lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều không đành lòng, đã mềm lòng và đồng ý.

Trong vài ngày tiếp theo, Trì Tiện như một con mèo vừa "săn được mồi", đã học được chiêu trò này và áp dụng nhiều lần với Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục chiều chuộng anh như vậy.

Cô phải khiến Trì Tiện hiểu rằng chiêu này không phải lúc nào cũng có hiệu quả!

Nghe xong, Trì Tiện cảm giác như bị sét đánh.

Câu này có nghĩa là tối nay anh không có "phúc lợi" gì cả.

Tất cả những lần làm nũng, quyến rũ đều vô dụng.

Trì Tiện trong lòng u uất rầu rĩ, một bước ba ngoái quay về bàn làm việc của mình.

Sau đó, anh liếc mắt giận dữ nhìn Cố Mẫn Mẫn.

Cố Mẫn Mẫn không sợ anh, thấy Trì Tiện gặp khó khăn, cô còn thách thức, tiến lại gần Vân Mộ Kiều hơn.

"Đừng trêu anh ấy nữa, tâm trạng không tốt thì anh ấy sẽ càng muốn lười biếng, hiệu quả công việc càng thấp." Vân Mộ Kiều bất đắc dĩ nói.

Cố Mẫn Mẫn lúc này mới thu lại ý định trêu đùa của mình, kìm nén lại sự cười nhạo Trì Tiện trong lòng.

Sau đó, cô bắt đầu nói về công việc với Vân Mộ Kiều.

"Tin tức từ Cố gia cho biết, Tuân Lộ đã không thể nhẫn nhịn thêm, bắt đầu công khai khuyến khích Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt đuổi Úc Noãn Noãn ra khỏi Cố gia."

Vân Mộ Kiều không cảm thấy ngạc nhiên.

Mấy ngày trước, khi Tuân Lộ chưa lấy được báo cáo xét nghiệm huyết thống giữa Úc Noãn Noãn và Cố Thế Thừa, Phương Tiêm Nguyệt, cô ta còn có thể kiên nhẫn, nghe theo lời Vân Mộ Kiều, không can thiệp vào chuyện của Úc Noãn Noãn.

Hôm qua, cô ta lấy cớ đi thăm viện trưởng viện trại mồ côi.

Gặp được Tưởng Huân Thành và nhận được báo cáo xét nghiệm huyết thống mà cô ta tưởng rằng không có ai can thiệp, thật sự đáng tin.

Khi nhìn thấy kết quả trên báo cáo.

Cô ta biết rõ ràng rằng Úc Noãn Noãn là con ruột của Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt, làm sao cô ta có thể ngồi yên được?

Một khi sự thật bị phơi bày, tất cả những gì cô ta đang có sẽ mất đi chỉ trong chớp mắt.

Cô ta tuyệt đối không thể để Úc Noãn Noãn tiếp tục ở lại Cố gia.

Cứ mỗi ngày Úc Noãn Noãn còn ở lại, cô ta lại càng thêm lo lắng không yên.

Để đạt được mục đích và giữ hình ảnh tốt trong mắt mọi người Cố gia, Tuân Lộ đã khéo léo khiến Phương Tiêm Nguyệt phát hiện những vết sẹo trên cơ thể cô ta.

Khi Phương Tiêm Nguyệt thương xót, Tuân Lộ lại mỉm cười an ủi: “Mẹ đừng lo, mọi vết thương đều đã lành, không còn đau nữa.”

Phương Tiêm Nguyệt sao có thể không đau lòng được cơ chứ?

Bà ta hỏi Tuân Lộ về nguồn gốc của những vết sẹo đó.

Tuân Lộ dựa vào vai Phương Tiêm Nguyệt, nắm tay bà ta đáp một cách miễn cưỡng: “Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mẹ.”

Sau khi Phương Tiêm Nguyệt kiên quyết hỏi, Tuân Lộ mới mím chặt môi, như thể giải thích trong một trò đùa: “Mẹ đừng lo, con không gây chuyện đâu. Những vết sẹo này là những huy chương con nhận được khi giúp đỡ người khác.”

“Mẹ cũng biết đấy, Noãn Noãn là một cô nàng ngốc nghếch, lúc nào cũng vô tình gây rắc rối.”

“Cô ấy là bạn tốt của con, con không thể thấy cô ấy bị phạt, thi thoảng phải giúp cô ấy một chút.”

Phương Tiêm Nguyệt nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng, tiếp tục truy hỏi về từng vết sẹo.

Tuân Lộ vừa nói không liên quan đến Úc Noãn Noãn, vừa khéo léo liên kết những vết sẹo đó với Noãn Noãn.

Vết d.a.o trên cánh tay là do Úc Noãn Noãn trêu chọc bọn du côn ngoài trường, sau khi tan học bị bọn chúng chặn lại và bắt nạt.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi cô ta kéo Úc Noãn Noãn chạy trốn, vô tình bị d.a.o của bọn chúng cắt vào tay.

Vết bỏng trên chân là khi cô ta và Úc Noãn Noãn cùng làm thêm ở nhà hàng.

Úc Noãn Noãn bị khách khiển trách vì không mỉm cười phục vụ.

Úc Noãn Noãn tâm trạng không tốt, lơ đãng làm đổ một tô canh nóng lên người cô ta.

Còn lại các vết sẹo khác đều là những sự cố vô tình như vậy.

Phương Tiêm Nguyệt nghe xong, lập tức tức giận.

Ngay tối hôm đó, bà ta kể lại mọi chuyện, sau khi tự mình tưởng tượng và thêm mắm dặm muối, cho Cố Thế Thừa nghe.

Cố Thế Thừa nghe nói con gái mình đã từng chịu đựng bao nhiêu khổ sở vì Úc Noãn Noãn cũng không khỏi đau lòng.

Hai vợ chồng họ ngay lập tức quyết định.

Họ sẽ công khai thân phận của Tuân Lộ và chính thức đuổi Úc Noãn Noãn ra khỏi Cố gia ngay khi cô ta quay về sau khi ghi hình chương trình “Thử Trang Điểm Mùa Xuân.”

Cố Mẫn Mẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Vân Mộ Kiều: “Mình đã nói Tuân Lộ là một người thú vị mà.”

“Dịu dàng, yếu đuối, nhưng lòng dạ độc ác.”

“Đưa cô ta vào Cố gia quả là quyết định đúng đắn nhất.”

Vân Mộ Kiều cũng mỉm cười: “Chắc là bản sao báo cáo xét nghiệm ADN trong tay cô ta đã bị hủy rồi.”

“Cô ta rất cẩn thận, không để lại bằng chứng hay sơ hở nào.”

“Còn bản gốc mà cậu cất giữ chắc chắn vẫn còn chứ? Nhớ cất kỹ nhé.”

Báo cáo xét nghiệm ADN giữa Úc Noãn Noãn và Cố Thế Thừa, Phương Tiêm Nguyệt, cũng như báo cáo xét nghiệm ADN giữa Tuân Lộ và Cố Thế Thừa, Phương Tiêm Nguyệt đều cần phải giấu kỹ.

Giấu chúng trong một góc tối tăm của Cố gia.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com