“Anh đợi lâu chưa? Mệt không? Đi ăn gì đó nhé?” Vân Mộ Kiều chạy nhanh đến bên Trì Tiện, cười hỏi.
“Vừa mới đến thôi.” Trì Tiện lắc đầu, tiện tay nhận lấy chiếc túi của Vân Mộ Kiều .
“Không phải đã nói với anh rồi sao, hôm nay không cần phải theo tôi? Sao anh vẫn đến đây?” Vân Mộ Kiều ném chìa khóa xe cho Trì Tiện, ra hiệu anh lên xe rồi nói.
Vân Mộ Kiều không muốn để Trì Tiện dính dáng vào những chuyện trong gia đình mình.
Cô cũng không muốn lúc nào cũng nghe những suy nghĩ kiểu con nít của Trì Tiện, sợ nó sẽ ảnh hưởng đến những quyết định của cô.
Vì vậy, cô đã nói với anh hôm nay không cần phải đi cùng.
Không ngờ Trì Tiện vẫn vui vẻ chạy đến. May mà anh có chút tự giác, không vào trong. Nếu không, lúc cô đang đối đầu với Cục trưởng Trịnh, bỗng nhiên nghe thấy câu “Ừm ừm, Kiều Kiều thật anh hùng,” chắc chắn cô không thể không cười ra thành tiếng.
Trì Tiện mở cửa xe, bảo vệ Vân Mộ Kiều ngồi vào ghế phụ: “Lúc nào rảnh thì đến chơi với tôi nhé.”
Trì Tiện lo lắng Vân Mộ Kiều sẽ bị người khác bắt nạt, muốn làm bảo kê cho cô, nhưng tất cả những điều đó anh chỉ nói trong lòng.
Vân Mộ Kiều kỳ lạ liếc nhìn anh một cái, thật muốn bảo anh rằng, não được dùng để suy nghĩ, miệng mới là để nói. Nhưng cô không nói ra lời, chỉ hỏi: “Xe của anh đâu?”
“À, tôi đã bảo tài xế lái về rồi.”
Trì Tiện mím môi, nhẹ nhàng cong khóe miệng, trong lòng tự đắc: “Mình đúng là thiên tài, bảo tài xế lái xe đi, Kiều Kiều sẽ không nỡ đuổi mình đi, hôm nay sẽ có cả buổi chiều ở bên Kiều Kiều rồi!”
Vân Mộ Kiều : “...” Anh chắc không phải là một kẻ không có não trong chuyện tình cảm đấy chứ?
Lúc mới đầu, khi Vân Mộ Kiều có thể nghe được suy nghĩ của Trì Tiện, cô còn vui mừng khôn siết.
Giờ đây, khả năng đặc biệt này chỉ khiến cô cảm thấy nó vô dụng, thậm chí có lúc còn làm cô muốn “dạy dỗ” anh một trận.
...
Chiều hôm đó, Vân Mộ Kiều dự định sẽ đến công ty một chuyến.
Công ty Giải trí Kiều Mộc, là công ty do mẹ cô sáng lập.
Khi mẹ cô còn sống, đã ký hợp đồng với rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.
Giờ đây công ty đã bước vào giai đoạn suy thoái, nhưng so với nhiều công ty giải trí khác, tài nguyên của họ vẫn tốt hơn.
Vân Mộ Kiều nắm giữ 68% cổ phần của Kiều Mộc Entertainment, có quyền quyết định tuyệt đối. Khi cô đi ra nước ngoài, mới chỉ tròn 18 tuổi, không hiểu cách quản lý công ty, nên đã thuê một nhà quản lý chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, cô không phải là một người buông tay hoàn toàn. Mặc dù ở nước ngoài, cô vẫn nhận được báo cáo định kỳ từ Chung Duẩn– người mà Vân Mộ Kiều tự tay chọn làm giám đốc điều hành.
Khi Kiều Nhược Vũ qua đời, Vân Cảnh Tiêu muốn quản lý cổ phần và trở thành tổng giám đốc công ty.
Tuy nhiên, Vân Mộ Kiều đã thẳng thừng từ chối. Mẹ cô từng nói rằng Vân Cảnh Tiêu là người kiêu ngạo, không có tài năng làm kinh doanh, cô tin vào lời của mẹ mình.
Và hơn nữa, sống cùng Vân Cảnh Tiêu suốt 18 năm, Vân Mộ Kiều biết rõ ông ta là người như thế nào.
Để ông ta quản lý cổ phần công ty chỉ là “thả chó vào chuồng gà”, chẳng khác nào đem đi mất hết.
Mặc dù ông ta là ba ruột của mình, cô cũng không thể tin tưởng.
Quyết định của Vân Mộ Kiều quả không sai. Vân Cảnh Tiêu đúng là không đáng tin.
Chung Duẩn cũng không phụ lòng cô. Mặc dù không đưa công ty lên một tầm cao mới, nhưng ít nhất ông ta không để Vân Cảnh Tiêu và Đỗ Văn Khanh can thiệp vào công việc. Chỉ cần vậy là Vân Mộ Kiều đã rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vân Mộ Kiều định đến công ty một chuyến, nhưng không muốn dẫn Trì Tiện đi cùng.
Khuôn mặt của anh quá nổi bật, nếu vào trong công ty, nhất định sẽ gây sự chú ý, có thể sẽ khiến nhân viên của công ty phải lúng túng, ảnh hưởng đến công việc.
Ăn xong, cô do dự một chút rồi nói với Trì Tiện: “Chiều tôi phải đến Kiều Mộc một chuyến, anh gọi tài xế về đón anh đi nhé.”
Trì Tiện cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi, nhưng Vân Mộ Kiều chắc chắn anh đang buồn.
Không dám đợi Trì Tiện lại “Ừm ừm” trong lòng, Vân Mộ Kiều vội vàng giải thích: “Không phải tôi không muốn đi cùng anh, chỉ là khuôn mặt của anh đẹp trai quá, tôi sợ nhân viên công ty thấy anh sẽ không làm việc được.”
Trì Tiện mím môi, vẻ mặt vẫn rất buồn: [Lừa tôi à, sao em lại không bị vẻ đẹp của mê hồn chứ?]
Vân Mộ Kiều khẽ cười, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi không chỉ thích mỗi gương mặt của anh." Mà ngày tôi trở về nước, chính anh đã làm tôi mê mẩn cả nửa ngày.
Câu nói của cô rất nhỏ, nhưng Trì Tiện tai lại rất thính, nghe rõ mồn một.
Lập tức, anh không còn giữ vẻ im lặng nữa, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Vân Mộ Kiều , trong lòng vang lên tiếng trống rộn ràng, liên tục lặp đi lặp lại: [Kiều Kiều thích mình!]
Vân Mộ Kiều : "……" Có lẽ cô không phải là ý này.
Cô cầm tách trà uống một ngụm, che giấu sự xấu hổ của mình: "Anh không phải nói tối nay sẽ tổ chức bữa tiệc chiêu đãi tôi sao? Anh không giúp một tay thì thôi, ít nhất cũng phải đi theo giám sát chứ."
"Nhưng mà…"
"Tôi chỉ đi công ty của mình thôi, có phải đi vào hang hổ đâu, làm gì có ai dám ức h.i.ế.p tôi? Anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu." Vân Mộ Kiều an ủi.
Trì Tiện vẫn không chịu, nhíu mày, vẻ mặt bối rối, điều này làm Vân Mộ Kiều bật cười.
"Vẻ mặt ngại ngùng của anh giống y như cô vợ nhỏ vậy."
"Thôi được rồi, nếu anh muốn đi thì cứ đi, nhưng tôi nói trước, anh sẽ phải đợi tôi trong xe, không được đi lên cùng tôi."
"Được!" Trì Tiện gật đầu thật mạnh, dù có là cô vợ nhỏ thì có sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh Kiều Kiều là anh đã thỏa mãn rồi.
Trên đường đến công ty, vẫn là Trì Tiện lái xe.
Khi đến dưới tòa nhà của Kiều Mộc, anh để Vân Mộ Kiều xuống rồi đi vào bãi đậu xe.
"Kiều Kiều, xong việc thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón em."
Vân Mộ Kiều làm động tác OK rồi vẫy tay chào anh, mang túi đi vào tòa nhà văn phòng của Giải Trí Kiều Mộc.
Tòa nhà này nằm ở khu vực CBD của Tân Hải, là món quà mà ông bà ngoại tặng cô vào sinh nhật lần thứ mười của cô.
Kiều Nhược Vũ là con một, Vân Mộ Kiều cũng vậy. Hai người đều được nuông chiều mà lớn lên.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tầng 15 đến tầng 17 của tòa nhà là khu văn phòng của Giải Trí Kiều Mộc, các tầng còn lại được cho thuê.
Vì tính chất công ty, để đảm bảo an toàn và bảo mật cho nghệ sĩ, có hai thang máy chỉ dành riêng cho Giải Trí Kiều Mộc.
Vân Mộ Kiều có thẻ lên tầng, không gặp phải cản trở nào.
Nhưng khi cô vừa bước vào cửa công ty, đã bị người ngăn lại.
"Ê, cô là ai? Có hẹn trước không mà đã vào trong?"