Bạch Nguyệt Quang

Chương 32: Kẻ bám dính



Sau khi Lục Cẩn rời đi, Chu Dực Phong hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước tới trước mặt Vân Mộ Kiều nói: “Vân Mộ Kiều, xin lỗi.”

Vân Mộ Kiều có chút ngạc nhiên: “Cậu nói xin lỗi gì vậy? Người phải xin lỗi là tôi mới đúng."

“Tôi là người đã gọi anh trai cậu đến, tôi là người đã làm mất mặt anh trai cậu trước mặt nhiều người như vậy, tôi cũng là người đã khiến cậu phải đứng giữa thế khó, làm người khó xử, cậu không có gì phải xin lỗi tôi.”

Chu Dực Phong quay đi, nắm chặt vạt áo, khuôn mặt như sắp khóc.

Cố Mẫn Mẫn chen vào: “Hôm nay mọi người đều mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, đặc biệt là Mộ Kiều và Trì Tiện.

“Anh Trì Dị, chị Ninh, mọi người đưa họ về đi, em chờ anh trai em đến đón, tiện thể ngồi một chút.”

Vân Mộ Kiều và Trì Ninh lo lắng nhìn Chu Dực Phong, Cố Mẫn Mẫn nhìn họ một cái ra hiệu yên tâm, lúc này họ mới lên xe rời đi.

Sau khi 3 người Trì gia và Vân Mộ Kiều rời đi, Cố Mẫn Mẫn kéo Chu Dực Phong lại tìm một chỗ ngồi, để nhân viên phục vụ mang cho một ly nước ấm.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cô ngồi im lặng bên cạnh, không nói gì.

Chu Dực Phong nhìn chằm chằm ly nước trước mặt, nhìn rất lâu, hít mũi một cái, nghẹn ngào nói ra một từ: “Tôi... tôi...”

Anh ta không biết phải mở lời như thế nào.

Cố Mẫn Mẫn thở dài: “Tôi biết, trong lòng cậu, anh Dực Bá chính là một thần tượng, đối diện với ba mẹ còn luôn giữ vẻ công chính liêm minh, giờ lại vì một người phụ nữ do Lục Cẩn nuôi dưỡng mà phá vỡ nguyên tắc của mình, cậu khó mà chấp nhận được.

“Nhưng mà này thằng điên, anh Dục Bá cũng chỉ là người thôi, ai cũng có điểm yếu, cậu không thể yêu cầu anh ấy lúc nào cũng sống như một mẫu hình lý tưởng được. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy rung động, mất đi sự tỉnh táo và lý trí là điều rất bình thường.

“Tâm con người vốn thiên lệch, trước kia anh Dực Bá chỉ thiên về công bằng và chính nghĩa, giờ đây lại thiên về người phụ nữ ấy thôi.”

“Tôi biết, chính vì tôi biết nên tôi càng đau lòng hơn.” Chu Dực Phong uống một ngụm nước lớn.

“Tất cả chúng ta đều không thể sánh bằng sự chính nghĩa trong lòng anh ấy, nhưng sự chính nghĩa ấy lại thua một người phụ nữ!

“Vì sao? Vì sao tất cả chúng ta, tất cả những nguyên tắc công lý, lại không thể thắng nổi người phụ nữ đó trong lòng anh ấy!

“Đặc biệt là... đặc biệt là...”

Nói đến đây, anh lại không nói tiếp được.

Cố Mẫn Mẫn bật cười một tiếng, giúp anh ta nói nốt: “Đặc biệt là anh Dực Bá biết cậu thích Vân Mộ Kiều, đặc biệt là anh Dực Bá biết Úc Noãn Noãn là người thay thế Vân Mộ Kiều mà Lục Cẩn nuôi dưỡng, đúng không?”

“Cậu nói bậy gì vậy? Tôi không... tôi không có...” Chu Dực Phong mặt đỏ bừng, giống như con mèo xù lông, gầm lên với Cố Mẫn Mẫn.

“Không có gì? Không thích Mộ Kiều sao?” Cố Mẫn Mẫn cười đến nỗi nghiêng ngả, “Thôi đi, ngoài Vân Mộ Kiều ra, ai mà không biết cậu thích cô ấy. Để đón chào cô ấy trở về, cậu đã lấy trộm ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ mà anh trai cậu bỏ ra 40 triệu mua, vậy mà cậu còn dám phủ nhận.”

Cười xong, Cố Mẫn Mẫn lại chân thành nhắc nhở: “Nhưng tôi vẫn khuyên cậu từ bỏ sớm đi, cậu là thằng điên nhỏ, không thể đấu lại thằng điên lớn Trì Tiện đâu.”

Chu Dực Phong mặt trắng bệch, biện hộ: “Tôi không có thích cô ấy!”

Khi Cố Mẫn Mẫn rời đi, Chu Dực Bá vừa đúng lúc đi xuống cầu thang.

Trên đường về nhà, cả hai anh em đều mang theo tâm sự, không ai lên tiếng.

Đến bãi đỗ xe, Chu Dực Phong siết chặt chiếc hộp trang sức trong tay, cúi đầu nói với Chu Dực Bá: “Anh, anh không phải là cảnh sát như vậy.”

Rồi anh đặt chiếc hộp “Hoa Hồng Mộng Mơ” xuống, bước ra khỏi xe.



Ba người Trì gia cùng đưa Vân Mộ Kiều về đến khu nghỉ dưỡng Tiên Vân.

Khi xuống xe ở khu nghỉ dưỡng Tiên Vân, Trì Tiện cũng chạy xuống theo.

Trì Ninh và Trì Dị vội vàng giữ lại, cười ngại ngùng nhìn Vân Mộ Kiều: “Kiều Kiều, em lên lầu trước đi, chuyện của Trì Tiện anh chị sẽ giải quyết.”

Vân Mộ Kiều nghi ngờ nhìn Trì Tiện mấy lần, tình trạng của anh quá kỳ lạ, miệng thì im lặng, mà trong lòng cũng như bị tê liệt, cô không yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng cô không có lý do để hỏi.

Dưới ánh mắt kiên định của Trì Ninh, Vân Mộ Kiều xoay người bước đi vài bước.

“Kiều Kiều!”

Trì Tiện đột nhiên như phát điên, vùng ra khỏi sự kiềm chế của Trì Ninh và Trì Dị, lao đến trước mặt Vân Mộ Kiều, đứng sát cạnh cô, không nói lời nào, cũng không cử động.

Vân Mộ Kiều ngớ người, lùi lại một bước, Trì Tiện cũng lập tức di chuyển theo.

Hai tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Vân Mộ Kiều nhìn về phía Trì Ninh và Trì Dị, muốn hỏi Trì Tiện có chuyện gì.

Trì Ninh quay đầu, không chịu đối diện với Vân Mộ Kiều.

Trì Dị đợi một lúc lâu, rồi mới bước lên, dùng hai cánh tay khống chế Trì Tiện, nói với Vân Mộ Kiều: “Mộ Kiều, em lên lầu trước đi, Trì Tiện chỉ đang bị kẹt trong suy nghĩ mà thôi, ngủ một đêm, mai sẽ ổn ấy mà.”

Vân Mộ Kiều không tin lời giải thích của Trì Dị, thử lùi lại một bước.

Quả nhiên, Trì Tiện lập tức vùng vẫy, ánh mắt đầy đau khổ và hoang mang.

Vân Mộ Kiều thở dài một tiếng, quay lại đứng gần Trì Tiện, ngay lập tức, anh từ một con sói hoang trở thành một chú chó ngoan.

“Anh Trì Dị, hay tối nay để Trì Tiện ở lại đây nghỉ ngơi đi?”

Trì Dị và Trì Ninh nhìn nhau, không chút do dự gật đầu, đồng thanh nói: “Vậy làm phiền em rồi.”

Vân Mộ Kiều: “…” Chắc chắn là đã bị lừa rồi.

Sau khi nhìn chiếc xe của Trì Ninh rời đi, Vân Mộ Kiều nắm tay Trì Tiện dẫn anh lên lầu.

Trì Tiện giống như một cái bóng, đi đâu cũng bám theo Vân Mộ Kiều, không nắm tay cũng phải dính sát vào.

Vân Mộ Kiều lấy dép đi trong nhà đưa cho anh thay, anh một tay nắm chặt vạt áo Vân Mộ Kiều, thay dép xong thì dùng tay còn lại đặt đôi giày cũ ngay ngắn.

Vân Mộ Kiều dẫn anh vào phòng vệ sinh, anh phải xác nhận rằng tay mình đang áp sát vào vai cô.

Chỉ khi đó, anh mới chịu thật sự làm ướt tay, xoa xà phòng, rồi chà tay này vào tay kia, tay kia lại sờ sờ tay này.

Trong mắt Vân Mộ Kiều, có một cảm giác kỳ lạ.

Cô quay mặt đi không nhìn, nhưng trong đầu vẫn không thể quên hình dáng đôi tay ấy, da thịt nơi vai cô tiếp xúc với cánh tay của Trì Tiện khiến cô bắt đầu cảm thấy nóng rực.

Quá nóng, cô bước qua một bước, không đứng gần quá, cảm giác hơi dễ chịu hơn một chút.

Trì Tiện ngây người một lúc, rồi lại tiến sát lại, vặn người muốn vươn tay lấy vòi nước.

Cảm giác quá xa, anh ngây ngô nhìn Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều nghẹn họng, đành phải lùi lại, cho phép anh tiếp tục rửa tay.

Cô bắt đầu lo lắng cho việc anh sẽ tắm như thế nào.

Lẽ nào cũng phải dính sát như vậy tắm sao?

Không thể nghĩ thêm nữa!

Vân Mộ Kiều trong đầu lẩm bẩm: “Sắc là không, không là sắc.”

Còn chưa nghĩ xong, tay cô đã bị Trì Tiện nắm chặt, đặt dưới vòi nước.

Trì Tiện bắt đầu rửa tay cho Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều lại tiếp tục lẩm bẩm trong lòng: “Anh ấy không phải là bạn trai của mình, không phải là bạn trai của mình…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com