"Kiều Kiều, cô nghĩ rằng chỉ cần lợi dụng dư luận tấn công đời sống riêng tư của tôi, rồi kết hợp với Lục Du gây rắc rối cho Thâm Hải thì có thể đánh bại tôi sao?"
Vân Mộ Kiều không đoán được anh ta sẽ đối phó thế nào với Xuân Phong và , nhưng anh ta lại rất rõ ràng về những cách mà Vân Mộ Kiều sẽ gây rắc rối cho anh ta.
Nhìn Vân Mộ Kiều với khuôn mặt đầy tự mãn và vui sướng, Lục Cẩn không những không thấy tức giận mà còn cảm thấy hứng thú hơn.
Trước đây anh ta hy vọng Vân Mộ Kiều và Úc Noãn Noãn giống như một đoá hoa bìm bịp yếu đuối, toàn tâm toàn ý dựa vào anh để tồn tại.
Giờ đây, khi nhìn thấy Vân Mộ Kiều rực rỡ và nổi bật như vậy, anh ta cảm thấy cô giống như người đã đứng lên vì anh trong ký ức của mình.
Người mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết như vậy mới xứng đáng là phụ nữ của Lục Cẩn, mới xứng đáng đứng bên anh!
Ánh mắt đầy tính xâm chiếm của Lục Cẩn khiến Vân Mộ Kiều cảm thấy khó chịu.
"Đương nhiên không." Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựa vào lưng ghế, không vui nhìn anh một cái.
"Giám đốc Lục, tài giỏi và giàu có, mấy hôm trước đã tặng tôi một món quà lớn, tôi chỉ đang trả lễ mà thôi."
Dù là dư luận trên mạng hay việc Trì Tiện đi gặp Lục Du, tất cả đều là cảnh báo của cô gửi tới Lục Cẩn.
Lục Cẩn dám dùng Xuân Phong và Trì gia để đe dọa cô, cô cũng dám dùng Úy Lam, Thâm Hải và Lục gia để cảnh báo anh.
Cô không phải là Úc Noãn Noãn , có thể tùy ý bị anh thao túng.
Cô biết điểm yếu của Lục Cẩn, cô có đủ mưu kế và thủ đoạn, cô cũng không sợ đối đầu với Lục Cẩn, cho dù là "cá c.h.ế.t lưới rách."
Càng thấy Vân Mộ Kiều không sợ hãi như vậy, ánh mắt của Lục Cẩn càng trở nên chiếm hữu mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt của Lục Cẩn quá rõ ràng, Vân Mộ Kiều không muốn nhìn mà cũng không thể giả vờ không hiểu.
Nhìn hiểu rồi, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô liếc nhìn Úc Noãn Noãn đang ngồi trên giường bệnh, người kia cũng đã hiểu ánh mắt của Lục Cẩn.
Những cảm xúc như thất vọng, bất lực, sợ hãi, hoang mang, v.v., đều lộ rõ trên khuôn mặt cô, như một đóa nhài đã hết mùa.
Cô yêu Lục Cẩn, nhưng lúc này Lục Cẩn không yêu cô.
Vân Mộ Kiều không thể hiểu được kiểu "não tình yêu" của Úc Noãn Noãn , cô cũng không biết làm thế nào để an ủi Úc Noãn Noãn .
Cô sợ rằng những lời an ủi cô nói ra sẽ khiến Úc Noãn Noãn cảm thấy như cô đang khoe khoang.
Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn tỏ ra tử tế, giống như nhắc nhở, hỏi Úc Noãn Noãn vài câu.
"Cô Úc, cô nói xem, một người xuất sắc như giám đốc Lục, liệu có vì dư luận trên mạng hay vì đứa trẻ cô đã mất mà tuyên bố chính thức với cô không?"
"Cô và giám đốc Lục đã quen nhau nhiều năm như vậy, cô đã gặp qua ba của giám đốc Lục chưa? cô có thấy giám đốc Lục và ba anh ấy giống nhau không?"
Vân Mộ Kiều cười bí hiểm với Úc Noãn Noãn , người đang mặt mày tái nhợt, cô đeo kính râm, xách túi, xoay người rời đi đầy quyến rũ.
Ánh mắt nóng bỏng của Lục Cẩn hoàn toàn bị cô làm lơ.
Hứ, cho cô vai chính, cô không cần, đừng trách tôi khiến cô mất cả gà lẫn trứng, chẳng ai có được gì cả.
Úc Noãn Noãn , cái người "não tình yêu" này, khi đối diện với chuyện tình cảm, suy nghĩ nhanh chóng.
Vân Mộ Kiều nói cô đã hiểu.
Cơn sóng gió trên mạng này rất dễ giải quyết, chỉ cần khiến mọi người thấy được thái độ của Lục Cẩn đối với tình cảm.
Nhưng đối tượng trung thành của Lục Cẩn trong tình cảm chưa chắc là cô.
Lục Cẩn hoàn toàn có thể nói rằng anh ta đã chia tay với cô từ lâu, đứa trẻ không phải là của anh ta, rồi tìm một người phụ nữ có gia thế tương xứng và tuyên bố chính thức, vừa danh vừa lợi.
Anh ta vẫn là một người đàn ông đáng tin cậy, chỉ là cô trở thành một người phụ nữ không chung thủy.
Khi Lục Cẩn có đối tượng chính thức, cô sẽ phải làm gì đây?
Rời xa Lục Cẩn, hay tiếp tục giữ khoảng cách?
Úc Noãn Noãn nhìn Lục Cẩn với ánh mắt tuyệt vọng, những lời sắp nói ra nhưng không thể thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô sợ rằng sẽ nghe được câu trả lời từ miệng Lục Cẩn.
Lục Cẩn lúc này đang dùng miếng đá lạnh do y tá mang đến để chườm lên mặt, nhận thấy ánh mắt của Úc Noãn Noãn , anh ta cảnh cáo: "Noãn Noãn, những gì không phải của cô, đừng có mơ tưởng."
Câu nói này đã dập tắt hi vọng duy nhất còn lại trong lòng Úc Noãn Noãn .
Cô cúi đầu, cố gắng che giấu những giọt nước mắt, nhưng tiếng nấc nghẹn đã bán đứng cô: "Tôi biết rồi, anh Lục, tôi sẽ tự rời đi."
Lục Cẩn nghe vậy đặt miếng đá lạnh xuống, bước tới giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Úc Noãn Noãn , nói: "Noãn Noãn, cô vẫn không hiểu."
Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Cẩn lại khiến hy vọng vừa mới bùng lên trong lòng cô vụt tắt ngay lập tức.
Lục Cẩn nói: "Mối quan hệ của chúng ta, chỉ có tôi mới có quyền dừng lại."
Úc Noãn Noãn nhìn người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm, lòng cô bỗng lạnh toát.
Giờ đây, cô mới hiểu tại sao Vân Mộ Kiều lại hỏi cô liệu Lục Cẩn có giống ba anh ta không.
Vân Mộ Kiều đã sớm đoán trước, Lục Cẩn sẽ không để cô rời đi.
Dù Lục Cẩn có một người vợ xứng đáng, cô vẫn phải ở lại bên anh ta, l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ta.
Nếu may mắn, nếu Lục Cẩn giống như ba anh, cô sẽ có được mọi thứ ngoại trừ danh phận.
Còn nếu Lục Cẩn không giống Lục Chính Xung, thì cô chẳng qua chỉ là một người tình bị thiên hạ khinh bỉ, lại còn mất cả tình lẫn tiền.
"Nhưng... nhưng... Vân Mộ Kiều đã trở lại rồi, anh cũng phải có bạn gái hợp pháp, sao anh không để tôi rời đi?"
Cô tưởng rằng, dù không thể thay thế vị trí của Vân Mộ Kiều trong lòng Lục Cẩn, ít nhất cô cũng có thể chiếm được một chỗ đứng trong lòng anh.
Khi Vân Mộ Kiều trở về bên anh, cô có thể ra đi trong thanh thản.
Nhưng không ngờ, trong lòng Lục Cẩn, cô vẫn chỉ là một món đồ chơi.
Lục Cẩn nở một nụ cười mỉa mai, vuốt ve khuôn mặt Úc Noãn Noãn , nói: "Noãn Noãn, từ khi cô đồng ý với tôi, cô đã phải lường trước những chuyện thế này sẽ xảy ra, nên ngoan ngoãn đi, đừng làm tôi tức giận."
Một giọt nước mắt lăn xuống, chảy vào ngón tay của Lục Cẩn, anh ta cảm nhận được sự ẩm ướt đó, có chút khó chịu mà rút tay lại.
Nước mắt của Úc Noãn Noãn quá nhiều, cứ như thể không bao giờ chảy hết.
Khi cô nằm trên giường bệnh thì còn có chút quyến rũ, nhưng ở ngoài đời lại chỉ khiến người ta chán ghét.
Ngược lại, Vân Mộ Kiều với vẻ kiêu ngạo, ngang tàng và không thể khuất phục, lại càng thu hút anh.
Lục Cẩn không quan tâm đến Úc Noãn Noãn nước mắt, nhưng lại có người quan tâm.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Giang Tự Hành xông tới, nắm chặt cổ áo Lục Cẩn, ánh mắt tức giận nhìn anh: "Lục Cẩn, nếu anh không thích Noãn Noãn, không muốn cho cô ấy danh phận, sao lại phải trêu chọc cô ấy?"
Giang Tự Hành nghe rất lâu, cuối cùng cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của họ.
Anh không thể chấp nhận, người con gái mà anh yêu thương bao nhiêu năm, lại bị đối xử như vậy!
Lục Cẩn cười khinh bỉ: "Giang Tự Hành, anh không biết sao? Chính là Úc Noãn Noãn tự cởi đồ đứng trước mặt tôi, cầu xin tôi giữ lại cô ấy. Cô ấy là loại phụ nữ tự mình dâng lên như vậy, làm sao xứng đáng với thân phận Lục phu nhân?"
Giang Tự Hành lẩm bẩm "không thể nào", nhìn vào Úc Noãn Noãn đang quay mặt đi không dám nhìn anh, nước mắt ướt đẫm mặt nhưng không phản bác, bị sốc ngang, anh mơ màng bước ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi qua, anh không dừng lại dù có Vân Mộ Kiều đang ngồi ngoài cửa nghe trộm.
Trì Tiện kéo dây đeo ba lô của Vân Mộ Kiều: "Kiều Kiều, chúng ta đi thôi. Một lát nữa Lục Cẩn sẽ ra ngoài, nếu anh ta thấy em nghe trộm thì không tốt đâu."
Vân Mộ Kiều ho nhẹ một cái không tự nhiên mà nói: "Nghe trộm là gì, tôi đang thu thập thông tin quân địch đấy nhé! Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng."
Trì Tiện chỉ mỉm cười gật đầu, đẩy Vân Mộ Kiều đi về phía thang máy: "Tôi biết rồi, hết chuyện rồi, mau đi thôi."
"Anh nói gì vậy?" Vân Mộ Kiều hơi phản kháng, quay người lại, không chịu đi, nhất quyết muốn Trì Tiện phải giải thích cho cô nghe.
Trì Tiện chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy tiếng nói của Lục Cẩn càng lúc càng gần.
Vân Mộ Kiều kêu lên một tiếng "Ối má ơi, sao anh ta lại ra rồi", sau đó kéo Trì Tiện chạy vào khu thang bộ gần đó.