Bạch Nguyệt Quang

Chương 53: Tiệc đính hôn



Vân Mộ Kiều vừa bước vào khách sạn Lục Minh đã muốn tìm cơ hội gặp gỡ Cố Mẫn Mẫn.

Kết quả, cô không tìm được Cố Mẫn Mẫn, mà lại gặp được Úc Noãn Noãn.

Úc Noãn Noãn đến cùng với Chu Dực Bá "chó si tình số một" của cô ta Chu Dực Bá, cô ta mặc một chiếc váy trắng, đeo bộ " Hoa Hồng Mộng Mơ ", như một con thỏ nhỏ lạc vào đám đông, ngây thơ và trong sáng, thu hút không ít ánh mắt của các quý ông.

Vân Mộ Kiều nhấp một ngụm sâm panh, cũng không biết Chu Dực Bá đã làm lành với Úc Noãn Noãn từ khi nào.

Chu Dực Phong rõ ràng không hài lòng khi thấy Chu Dực Bá đi cùng Úc Noãn Noãn đến.

Vì danh dự của Chu gia, anh không gây ồn ào trong tiệc, nhưng vẫn phồng má lên, như một cái bánh bao chịu ấm ức.

Những chiếc răng cửa nhỏ nhắn mà anh hay để lộ ra mỗi khi gặp Vân Mộ Kiều cũng đã được giấu kín.

"Không biết cô ta đã dùng mánh khóe gì với anh tôi nữa, rõ ràng mấy ngày trước anh tôi đã từ chối khi nghe đến tên cô ta, còn dồn tâm sức vào điều tra vụ án.”

"Kết quả là hôm qua cô ta nói với anh tôi mấy câu, rơi hai giọt nước mắt, anh tôi liền đồng ý đưa cô ta đến tiệc đính hôn của Lục Cẩn, còn tặng cô ta bộ Hoa Hồng Mộng Mơ để làm trò trước mắt mọi người! Thật tức c.h.ế.t tôi rồi!"

Chu Dực Phong tìm đến Vân Mộ Kiều để phàn nàn, vừa nói vừa giậm chân tức giận.

Vân Mộ Kiều không nói gì, thậm chí còn thấy việc Úc Noãn Noãn đến tiệc đính hôn gây chuyện cũng tốt, ít nhất mọi người sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Cẩn.

Nếu có thể làm hỏng tiệc đính hôn thì tốt biết mấy, như vậy Cố Mẫn Mẫn sẽ không bị tên dLục Cẩn bẩn thỉu đó làm ô uế nữa.

"Anh cậu đưa cô ta đến ắt hẳn có lý do của anh ấy, đừng tức giận nữa.”

"Tôi nghe nói bên cạnh có một phòng chơi bi-a, chúng ta đi chơi vài ván đi. Dù sao thời gian vẫn còn sớm, ngồi ở đây đợi cũng chẳng thú vị."

Vân Mộ Kiều kéo Trì Tiện và Chu Dực Phong ra ngoài, để chiến trường lại cho Úc Noãn Noãn, cho cô ta tự do phát huy.

Cô tin rằng Úc Noãn Noãn sẽ không khiến cô thất vọng.

Chu Dực Phong có chút do dự đi theo Vân Mộ Kiều để thay đổi tâm trạng, nhưng chơi hai ván bi-a xong, tâm trạng của anh còn tồi tệ hơn.

“Vân Mộ Kiều! Cậu có thể quản lý bạn trai của mình không? Cậu và Trì Tiện đang làm cái gì vậy? Làm cho tôi vui hay là làm tôi phát cáu vậy? Chơi hai ván rồi mà tôi chẳng được chạm vào bóng cái luôn!”

Vân Mộ Kiều xoa xoa mũi, cô cũng không hiểu tại sao Trì Tiện lại bỗng dưng trở nên như một con công khoe mẽ, biểu diễn kỹ thuật, mỗi cú đánh lại nối tiếp nhau, hoàn toàn không cho Chu Dực Phong có cơ hội chạm vào bóng.

Cô chọc chọc vào chỗ ngứa trên người Trì Tiện, nhắc nhở anh bớt bớt khoe mẽ một chút.

Trì Tiện ngẩng đầu kiêu ngạo: "Biết rồi, chơi thêm một ván nữa."

Hai người lại chơi thêm hai ván, Chu Dực Phong thua đến mức không giận không tả nổi.

“Không chơi nữa, không chơi nữa, nếu chơi tiếp thì tôi mất hết quần lót mất!”

Chu Dực Phong bỏ gậy xuống, rời khỏi phòng.

Vân Mộ Kiều thấy thời gian cũng đã gần xong, liền trở lại phòng tiệc, chuẩn bị xem màn kịch hay.

Đáng tiếc, Úc Noãn Noãn đã khiến cô thất vọng.

Tiệc đính hôn diễn ra suôn sẻ, không có chút bất ngờ nào.

Úc Noãn Noãn suốt từ đầu đến cuối đều đứng cạnh Chu Dực Bá, không có nói câu nào với Lục Cẩn.

Kể cả khi Lục Cẩn đeo nhẫn đính hôn cho Cố Mẫn Mẫn, cô ta chỉ che miệng lại, lặng lẽ rơi nước mắtt.

Người ngoài mà nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ cô ta bị viên ngọc bích mà Lục Cẩn tặng Cố Mẫn Mẫn làm cảm động đến mức rơi nước mắt.

Vân Mộ Kiều cảm thấy rất thất vọng về Úc Noãn Noãn, đành phải tự mình dùng ánh mắt để hỏi Cố Mẫn Mẫn có cần giúp đỡ không.

Lúc này, chỉ cần Cố Mẫn Mẫn nói một câu, cô sẽ không ngần ngại làm loạn tiệc đính hôn này.

Nhưng Cố Mẫn Mẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối sự giúp đỡ của Vân Mộ Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhận được câu trả lời từ Cố Mẫn Mẫn, Vân Mộ Kiều dù không vui, nhưng đành phải kiềm chế sự bồn chồn trong lòng cô lại.

Trì Tiện thấy Vân Mộ Kiều cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của Cố Mẫn Mẫn, nghĩ rằng cô thích chiếc nhẫn đính hôn đó, liền không một tiếng động tiến lại gần hơn chút, thì thầm vào tai Vân Mộ Kiều: "Anh cũng có nhẫn ngọc bích, mười chiếc luôn, còn to hơn của Lục Cẩn."

Vân Mộ Kiều: “…” Anh có vẻ hiểu nhầm ý rồi.

Trì Tiện tiếp tục: “Tất cả chúng đều ở trong két sắt phòng anh tại biệt thự Núi Ỷ, em muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới chọn. Nếu muốn lấy hết cũng được.”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vân Mộ Kiều mắt sáng lên, nhưng sở hữu nhẫn ngọc bích và tặng nhẫn cho cô là hai chuyện khác nhau.

“Ngày mai đến lấy đi!”

Nhẫn đính hôn đã được đeo lên tay Cố Mẫn Mẫn, giờ cô ấy đã có thêm một cái mác "vị hôn thê của Lục Cẩn", nhưng Vân Mộ Kiều vẫn chưa tìm được cơ hội để trò chuyện riêng với Cố Mẫn Mẫn.

Cố Mẫn Mẫn bận rộn giao tiếp, bận rộn đóng vai trò nhân vật chính của buổi lễ, không có thời gian để trò chuyện với Vân Mộ Kiều.

Cô chỉ kịp cùng Lục Cẩn chào hỏi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện, ôm nhẹ một cái, nói vài câu vô nghĩa rồi bị dẫn đến bàn khác.

Vân Mộ Kiều rất tức giận, phồng má lên như một con cá nóc.

Nhưng cô không thực sự gây chuyện.

Khi Cố Mẫn Mẫn ôm cô, đã khẽ thì thầm bảo cô đừng vội, sẽ hẹn cô một thời gian khác để nói chuyện chi tiết.

Vân Mộ Kiều đợi Cố Mẫn Mẫn hẹn cô.

Bên cạnh Cố Mẫn Mẫn luôn có người, không phải Lục Cẩn thì là người nhà của cả hai bên, nhìn cô như thể nhìn một tên tội phạm, như thể sợ cô đột nhiên gây náo loạn vậy.

Sau khi ăn xong, người của hai gia đình ngồi cùng nhau trò chuyện, câu này nối tiếp câu kia, chẳng dứt ra được.

Vân Mộ Kiều nhìn từ xa mà cũng thấy sợ.

Cùng lúc đó, cô không khỏi dành lời khen cho Cố Mẫn Mẫn, người đã sống trong môi trường này mà vẫn như cá gặp nước.

Lợi hại!

Bữa tiệc tối, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vân Mộ Kiều chưa nhảy xong một điệu nhảy thì đã kéo Trì Tiện ra khỏi sàn nhảy.

“Giày này đau quá.”

Trì Tiện không nói gì, lập tức bế cô lên, đi một mạch tới phòng nghỉ gần đó.

Anh ngồi xuống trước mặt Vân Mộ Kiều, cẩn thận tháo giày cao gót của cô.

Phía sau gót chân cô đã bị xước da và chảy máu, Trì Tiện nhìn thấy đau lòng vô cùng.

Vân Mộ Kiều không tự nhiên rụt chân lại, kéo váy che lại, kéo Trì Tiện đứng dậy: “Anh đi lấy cho em vài miếng băng dán đi.”

Nếu không để Trì Tiện đi, cô sợ anh sẽ đứng mãi nhìn chân cô rồi nói “ không đau, không đau, đau ơi bay đi đi.”

Chỉ nghĩ đến thôi là toàn thân Vân Mộ Kiều đã nóng bừng vì xấu hổ rồi.

Trì Tiện đi 3 bước lại ngoái lại nhìn, đi ra ngoài để tìm nhân viên lấy băng cá nhân.

Khi Trì Tiện đóng cửa lại, Vân Mộ Kiều ngay lập tức nghiến răng nhìn vết thương trên chân mình, thật sự đau kinh khủng!

Cô đang kiểm tra vết thương thì một nhân viên khách sạn mặc đồng phục đột nhiên gõ cửa bước vào, nói với Vân Mộ Kiều: "Cô Vân, cô Cố đang đợi cô ở phòng nghỉ của cô ấy, nhờ tôi đến chuyển lời nhắn cô qua gặp cô ấy."

Vân Mộ Kiều vội vàng để chân xuống, vừa định ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, chuẩn bị gọi điện xác nhận với Cố Mẫn Mẫn, thì một làn sương mù đột nhiên che khuất tầm mắt cô.

Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp thốt lên một câu: "Khốn Kiếp!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com