Úc Noãn Noãn vừa đau đớn vừa sợ hãi, hét lên thảm thiết.
Dù biết rằng Vân Mộ Kiều đã ra lệnh, nhưng cô ta vẫn hy vọng sẽ có ai đó đến cứu mình.
Sau khi bị Vân Mộ Kiều kéo tóc lôi ra khỏi phòng, cô ta vừa định vùng vẫy thoát khỏi sự kìm hãm, kêu cứu những người trong phòng bên, thì Tiểu Ngô dùng một chiếc khăn tay có tẩm thuốc bịt miệng và mũi cô ta, khiến cô ta ngất đi.
Loại thuốc này là Vân Mộ Kiều đã đưa cho Tiểu Ngô.
Chính là loại dùng trong bữa tiệc đính hôn lần đó, cô đã lấy được thứ này từ tay người của Lục Cẩn.
Tiểu Ngô như thể đang khiêng bao tải, mang Úc Noãn Noãn ngất xỉu xuống lầu.
Ba người bọn họ với vẻ mặt hung hãn, trông giống như đang bắt cóc.
Thực tế, chính là đang bắt cóc.
Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn thấy họ khiêng một người không rõ sống c.h.ế.t từ thang máy đi ra, sợ hãi đến mức định báo cảnh sát.
Vân Mộ Kiều lập tức thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười thân thiện, đi về phía lễ tân.
“Bạn tôi ngất xỉu trong phòng 713, chúng tôi đã vội vã phá cửa vào, làm hỏng ổ khóa. Mọi người tính toán tiền đền bù rồi liên lạc với tôi nhé.”
Vân Mộ Kiều đưa một tấm danh thiếp, lễ tân không dám nhận, cô liền để xuống, quay người dẫn Trì Tiện và những người còn lại rời đi.
Nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp một lúc lâu, cuối cùng không báo cảnh sát, chỉ liên lạc với quản lý để thông báo về việc cửa phòng 713 bị hỏng.
Cô không tin rằng ai làm việc xấu mà lại ngang nhiên như vậy, không hối lộ dù chỉ một ít tiền cho cô – người chứng kiến.
Đây chính là điều mà Vân Mộ Kiều muốn.
Chỉ có kẻ phạm tội mới lo lắng.
Còn cô, cô càng công khai rõ ràng, càng không khiến người khác nghi ngờ.
……
Lúc đến là Vân Mộ Kiều lái xe, nhưng khi rời đi, Trì Tiện đã cứng rắn nhận lấy chìa khóa xe từ tay cô.
“Cô quá kích động, không thích hợp lái xe.”
Vân Mộ Kiều ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại, như thể đang giả vờ ngủ.
Khi lái xe đến khách sạn, chắc chắn Trì Tiện đã bị cô làm cho hoảng sợ.
Nghĩ vậy, Vân Mộ Kiều bỗng nhớ ra một điều.
Cô mở mắt, quay đầu nhìn vào khuôn mặt góc nghiêng của Trì Tiện.
Hình như từ khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Ngô và ra ngoài đến giờ, cô chưa từng nghe thấy tiếng lòng của Trì Tiện.
Với mức độ ồn ào trong đầu của Trì Tiện, lẽ ra không phải như vậy.
Phải chăng khả năng đọc suy nghĩ đã hết tác dụng rồi?
Quả thực quá vô dụng!
Kỹ năng đọc tâm trí này, ngoài việc nghe được những lời không thể nghe của Trì Tiện, lại chẳng có tác dụng gì khác!
Vân Mộ Kiều đang mắng trong lòng, thì bỗng nhiên tiếng suy nghĩ của Trì Tiện lại vang lên rõ ràng.
【Cô ấy nhìn mình như vậy làm gì nhỉ? Ánh mắt có chút dữ tợn, có phải không vui rồi không? Có cần dừng xe lại hôn cô ấy không?】
【Trên xe mặc dù còn hai người, nhưng không sao, một người đã ngất, còn một người… mình có thể bảo giả là ngất, như vậy khi hôn Kiều Kiều, mình sẽ được chiếm lấy vẻ đẹp của cô ấy.】
Vân Mộ Kiều: “……” Kỹ năng đọc tâm trí này thật hữu dụng.
Ngay sau đó, cô cảm nhận thấy tốc độ xe chậm lại.
Vân Mộ Kiều: !!!
Trì Tiện thật sự muốn hôn cô vào lúc này sao?!
Cô vội vàng ngồi thẳng người lên, nói với Tiểu Ngô: “Làm cho Úc Noãn Noãn tỉnh lại đi.”
Cô cũng không phải không muốn hôn, nhưng khi biết Trì Tiện muốn hôn mà còn muốn Tiểu Ngô giả vờ không thấy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng.
Tiểu Ngô có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng anh đâu thể không nghe thấy!
Vân Mộ Kiều nghĩ rằng tốt hơn hết là về nhà rồi từ từ hôn sau.
Ở nhà muốn hôn như thế nào thì hôn, muốn hôn bao lâu thì hôn.
Cảm giác muốn làm điều đó mà lại bị kìm nén, khiến tâm trạng của Trì Tiện không vui.
【Hừ—— không thể hôn nữa rồi…】
Tiểu Ngô nhận lệnh từ Vân Mộ Kiều, lấy một chai nước lạnh trên xe, rưới lên mặt Úc Noãn Noãn.
Nước lạnh làm Úc Noãn Noãn run rẩy, mơ màng mở mắt.
Một lúc sau, cô ta mới hiểu ra tình huống hiện tại và nhận ra mình bị Vân Mộ Kiều bắt cóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Vân Mộ Kiều, đây là bắt cóc, tôi sẽ nói với anh Dực Bá, bảo anh ấy đến bắt cô! Còn Trì Tiện và Ngô Lý, các người là đồng phạm, tất cả đều phải đi tù!"
Úc Noãn Noãn giãy giụa muốn lao về phía trước, có vẻ như muốn cắn c.h.ế.t Vân Mộ Kiều.
Nhưng cô bị Ngô Lý đè chặt xuống ghế, thân thể như bị một gánh nặng nghìn cân đè lên, không thể cử động.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Thả tôi ra, thả tôi ra ngay, cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối đó!"
Tay của Úc Noãn Noãn bị trói lại, chỉ có thể uốn éo cơ thể để giãy giụa.
Ngô Lý chỉ chăm chú giữ cô ta, không để ý đến lời nói của cô ta.
"Cô Úc, cô cứ bình tĩnh một chút, giữ sức để khi nào cần khóc , thì còn có sức mà khóc, đêm nay còn dài mà!"
Vân Mộ Kiều cũng không bận tâm đến lời buộc tội của Úc Noãn Noãn.
"Hơn nữa, tôi chỉ mời cô Úc thực hiện lời hứa của mình, sao có thể gọi là bắt cóc được, nghe khó nghe quá đi."
Úc Noãn Noãn hoàn toàn không nghe lời Vân Mộ Kiều, cô ta đá mạnh vào ghế phụ cạnh ghế lái.
"Con ác độc này, thả tôi ra ngay! Tôi là bà chủ tương lai của Tập đoàn Úy Lam, là con gái duy nhất của Cố gia, cô thả tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ khiến cô phải trả giá!"
Vân Mộ Kiều bị chấn động một chút, tay của Trì Tiện nắm vô-lăng cũng run lên.
Chiếc xe lao nhanh vào đêm tối, trên con đường vắng vẻ vẽ ra một đường cong chữ S nhẹ.
Vân Mộ Kiều nhíu mày, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
"Vậy nếu cô Úc không muốn giữ đôi chân này, tôi không ngại giúp cô xử lý miễn phí. Đến lúc đó, cô Úc có thể nhìn xem, Lục Cẩn và Cố gia còn có cần cô nữa không!"
Đôi mắt của Úc Noãn Noãn run rẩy, cô ta lại sắp khóc.
Vân Mộ Kiều đang khó chịu, quát lên: "Đôi mắt của cô chỉ biết khóc à? Không bằng donate cho những người cần đi!"
Úc Noãn Noãn run lên một cái, không dám khóc nữa.
Khi chiếc du thuyền đậu tại bến, đã gần 1 giờ rưỡi sáng.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió và sóng biển.
Ngô Lý khiêng Úc Noãn Noãn lên thuyền trước, Vân Mộ Kiều kéo Trì Tiện lại, đi sau một bước.
Cô ôm chặt eo Trì Tiện, không rời.
Cô nói: "Trì Tiện, đến đây thôi, anh đừng lên thuyền nữa."
Những việc sắp tới, cô không muốn để Trì Tiện tham gia.
Trì Tiện ôm Vân Mộ Kiều vào lòng, giọng khàn khàn: "Kiều Kiều không cần anh nữa sao?"
"Không phải, anh làm việc cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây để em giải quyết là được."
Trì Tiện cọ nhẹ vào vai Vân Mộ Kiều, giọng điệu tủi thân: "Kiều Kiều thật sự không cần anh nữa sao?"
"Không phải vậy, nhưng anh nên ngoan ngoãn, về nhà nghỉ ngơi đi."
Trì Tiện đáng thương và bất lực: "Kiều Kiều thật sự không cần anh nữa rồi!"
Vân Mộ Kiều: "Anh là cái máy lặp lại à?"
Trì Tiện ôm chặt cánh tay của Vân Mộ Kiều hơn một chút: "KIều Kiều không thể không cần anh."
Vân Mộ Kiều thở dài: "Anh có biết em định làm gì không? Đồ ngốc."
Trì Tiện cười khẽ: "Biết chứ. Kiều kiều muốn g.i.ế.c người, anh cũng dám đưa dao."
Đôi mắt của Trì Tiện, thứ khiến Vân Mộ Kiều mê mẩn, đột nhiên mở ra, nhìn về phía du thuyền.
Giống như một con ma cà rồng, ánh mắt của anh ánh lên vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm, hoàn toàn trái ngược với giọng nói dịu dàng, mềm mại của anh.
Vân Mộ Kiều không nhìn thấy cảnh này, chỉ nghe thấy tiếng hừ hừ bất mãn từ Trì Tiện.
Cô cảm thấy Trì Tiện giống như một con mèo con đang uống sữa, khiến cô không thể không ôm anh vào lòng và hôn anh, rồi làm đủ thứ.
Đang suy nghĩ, cô và Trì Tiện lại hôn nhau.
Vân Mộ Kiều đang lãng quên hết mọi thứ trong nụ hôn say đắm với Trì Tiện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ầm ầm.
Cô giật mình, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Tại nơi sóng biển cuộn trào, chiếc du thuyền màu trắng, lợi dụng sóng gió, lao nhanh về phía đại dương sâu thẳm.
Chết tiệt
Chiếc thuyền của cô ấy đã bị lái đi rồi!
Chiếc du thuyền nhỏ nhanh chóng biến mất trong màn đêm trên mặt biển, những con sóng tạo ra cũng trở lại hình dạng ban đầu, như thể thuyền của cô chưa bao giờ dừng lại ở đây.
Vân Mộ Kiều ngẩn người.
Chuyện gì vậy? Thuyền của cô bị trộm rồi, có nên báo cảnh sát không?