Bạch Nguyệt Quang

Chương 73: Đây là số phận của cô, không phải của tôi



Nghe những gì Ngô Lý báo cáo, Phương Tiêm Nguyệt đi tìm con gái, mang theo khí thế của người vợ chính thức bắt gian bắt bồ.

Tuy nhiên, bà ta đã giữ kín thông tin rất tốt.

Mặc dù ở phòng 602 đã xảy ra một vụ ầm ĩ, nhưng người ngoài chỉ biết là Thiệu Ứng Trầm – Luật sư Thiệu có một mối quan hệ ngoài luồng, chứ không ai biết rằng Úc Noãn Noãn và Thiệu Ứng Trầm có quan hệ tình cảm với nhau.

Vân Mộ Kiều nghe xong không nhịn được mà cười nhạt.

Kẻ xen vào thì bị vạch trần, còn kẻ phản bội lại được giữ vẻ trong sạch.

Làm tốt lắm, đúng như cô mong muốn.

Phương Tiêm Nguyệt  liên hệ với Vân Mộ Kiều, thông báo rằng Úc Noãn Noãn đã được tìm thấy và cảm ơn cô vì đã cung cấp thông tin.

Thêm nữa, bà muốn thông báo rằng Úc Noãn Noãn sẽ chấm dứt hợp đồng với Kiều Mộc và sẽ không tham gia diễn xuất nữa.

Vân Mộ Kiều mỉm cười trả lời: "Dì Phương, dì biết đấy, cháu không can thiệp vào chuyện của Kiều Mộc. Noãn Noãn có tiếp tục diễn hay không, chấm dứt hợp đồng hay không, nói với cháu cũng vô ích. Dì cứ trực tiếp nói với Chung Duẩn đi, anh ấy đồng ý thì cháu không có ý kiến gì."

Mọi thứ không thuận lợi khiến Phương Tiêm Nguyệt  cảm thấy tức tối trong lòng.

Bà không thể cãi nhau với Vân Mộ Kiều, đành mang đầy bực bội đi tìm Chung Duẩn.

Chung Duẩn nghe xong lý do của Phương Tiêm Nguyệt , cũng cười mỉm: “Bà Cố, chuyện này làm tôi khó xử quá."

Phương Tiêm Nguyệt  hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận nói: "Chung tổng, tiền phạt hợp đồng thì Cố gia sẽ không thiếu của anh đâu."

Chung Duẩn vẫn cười như Phật Di Lặc: "Bà Cố, tôi không phải tham tiền phạt hợp đồng đó, mà thật sự tôi không thể quyết định được."

Phương Tiêm Nguyệt  nhíu mày: "Vậy anh nói đi, ai có thể quyết định? Tôi sẽ đi tìm người đó."

Chung Duẩn: "Chuyện này phải hỏi Vân tổng.”

"Cô Úc là khách mời của chương trình Thử Trang Điểm Mùa Xuân tin tức này đã được công bố rồi, không thể thay đổi được.”

"Đây là dự án hợp tác giữa Kiều Mộc và Xuân Phong, tôi có thể quyết định chuyện của Kiều Mộc, nhưng không dám quyết định chuyện của Xuân Phong."

Phương Tiêm Nguyệt nhíu mày như thể có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con ruồi.

Bà giậm chân, lại đi tìm Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều như thể mới nhớ ra chuyện Úc Noãn Noãn tham gia chương trình Thử Trang Điểm Mùa Xuân, nhẹ nhàng từ chối: "Dì Phương, chuyện này cháu e là không thể đồng ý với d."

Phương Tiêm Nguyệt  tức giận đến mức gần như nổ tung: "Vân Mộ Kiều, cháu có ý gì? Coi ta như quả bóng, đá qua đá lại có vui không?"

Vân Mộ Kiều mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Dì Phương, cháu lần này trở về nước là vì Xuân Phong.

"Bất kỳ chuyện gì có hại cho Xuân Phong, cháu đều sẽ không đồng ý.”

" Thử Trang Điểm Mùa Xuân là tâm huyết của cháu, danh sách khách mời đã công bố, nếu giờ bỏ Noãn Noãn ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu đến Xuân Phong, cháu không muốn thấy chuyện đó xảy ra."

"Chuyện này rốt cuộc là cháu muốn tiền đúng không?" Phương Tiêm Nguyệt  không thể giữ được vẻ hòa nhã bề ngoài nữa:

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 "Nói đi, cháu muốn bao nhiêu?"

Vân Mộ Kiều lắc đầu: “Dì Phương, không phải là vấn đề tiền bạc đâu.”

“Mười tám triệu tệ, cháu không để ý. Nhưng trăm tỷ tệ, dì cũng khó bỏ ra.”

“Giải pháp tốt nhất là để Noãn Noãn ra mặt, diễn tốt vai của mình, hoàn thành chương trình giải trí.”

Phương Tiêm Nguyệt  đã hết kiên nhẫn, bà đứng dậy đập bàn: “Vân Mộ Kiều, cháu thu lại cái vẻ tiểu nhân của mình đi, chuyện này không phải do cháu quyết định!

“Ta sẽ nhốt Noãn Noãn lại, không cho cô ta ra ngoài nữa!”

“Tiền phạt hợp đồng, coi như Cố gia chúng ta bố thí cho cháu!”

Vân Mộ Kiều trên mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo, nhưng lúc này lại lộ ra một chút chân thành.

Bởi vì đối phương đã không kiên nhẫn giữ vẻ hòa nhã, cô không cần tiếp tục giả vờ nữa.

“Dì Phương, cháu nghe nói Úc Noãn Noãn tắt máy suốt đêm qua, dì nói xem, cô ấy có bỏ lỡ cuộc gọi của Lục Cẩn không?

“Trong bữa tiệc tối qua, cháu là người cuối cùng rời đi. Cháu tận mắt nhìn thấy Luật sư Thiệu ôm Úc Noãn Noãn rời khỏi ‘Tuế Yến’, không biết camera giám sát ở đó có quay lại cảnh này không.

“Có lẽ cháu có thể cung cấp đoạn ghi hình đó cho Lục Cẩn , giúp anh ta hiểu rõ hành tung của vị hôn thê mình.”

Mối đe dọa đối với Phương Tiêm Nguyệt  chỉ cần một đoạn video giám sát của Tuế Yến là đủ.

“Vân Mộ Kiều, cháu dám uy h.i.ế.p ta?” Phương Tiêm Nguyệt  tức giận đến mức khuôn mặt méo mó, hận không thể nuốt chửng Vân Mộ Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Là dì muốn hại Xuân Phong , cháu chỉ là phản ứng lại thôi.” Vân Mộ Kiều không vội vàng, nói nhẹ nhàng.

Trước khi Úc Noãn Noãn không phải là con gái “thật” của Cố gia, Lục Cẩn và cô ta đã lén lút cùng nhau trong tiệc đính hôn, khiến Cố gia mất mặt, người có lỗi chính là Lục gia.

Dù Lục gia có đưa ra một khoản bồi thường gần một trăm triệu tệ và xin lỗi, Cố gia cũng có thể dùng chuyện này để đập lại họ, mắng họ một cách không thương tiếc.

Nhưng bây giờ, toàn bộ giới thượng lưu ở Tân Hải đều biết Úc Noãn Noãn là con gái “thật” của Cố gia.

Úc Noãn Noãn và Cố gia đã bị ràng buộc với nhau.

Con gái thật của Cố gia, sau khi đính hôn với gia chủ của Lục gia, lại dây dưa không dứt với một người đàn ông khác, lãng mạn một cách công khai.

Mất mặt là Cố gia, nhục nhã là Lục gia.

Đến lúc đó, Lục gia chắc chắn sẽ gây sự với Cố gia, và sẽ chỉ trích con gái của Cố gia là kẻ có phẩm hạnh khiếm khuyết, một con quái vật không chịu yên ổn.

Cũng nhân tiện làm sạch mọi lời đồn đãi tại bữa tiệc đính hôn, nói rằng Úc Noãn Noãn và Cố Mẫn Mẫn– “con gái giả” tranh giành sự yêu thích, cố ý quyến rũ vị hôn phu của Cố Mẫn Mẫn .

Còn Lục Cẩn , anh ta chỉ phạm phải một sai lầm mà mọi người đàn ông đều có thể mắc phải thôi.

Lục gia sẽ trong sạch, còn Cố gia sẽ chìm trong bê bối.

Tất cả những gì Cố gia nhận được trước đây sẽ trả lại cùng với lãi suất, có khi còn phải cúi đầu xin lỗi Lục gia.

Phương Tiêm Nguyệt chỉ nghĩ đến việc vì Úc Noãn Noãn, con chim chiếm tổ, mà phải cúi đầu xin lỗi Chu Ninh, cảm giác nghẹn trong tim khiến bà sắp không thể chịu nổi.

Bà để tránh Trì Tiện, tránh Trì gia, không dám phát tiết nỗi giận dữ với Vân Mộ Kiều, đành xông vào phòng Úc Noãn Noãn, đánh đập cô ta, miệng mắng chửi thậm tệ.

Vân Mộ Kiều nghe thấy tiếng thét của Úc Noãn Noãn qua điện thoại, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Cô thật sự muốn xem cảnh tượng xúc động khi hai mẹ con nhận nhau sau này.

Đợi đến khi Phương Tiêm Nguyệt trút hết cơn giận, Vân Mộ Kiều mới giả vờ lo lắng khuyên nhủ: “Dì Phương, Noãn Noãn vẫn còn phải quay phim và tham gia chương trình giải trí nữa, trên người cô ấy đầy vết bầm tím, sẽ khiến khán giả nghi ngờ đấy.”

Khán giả rất tinh mắt, có thể họ sẽ lần ra được manh mối, khám phá ra bí mật của Úc Noãn Noãn, phát hiện ra cô ta đang giấu giếm một bí mật lớn.

Vì vậy, Phương Tiêm Nguyệt vẫn nên nhịn một chút, đợi đến sau khi kết thúc chương trình để giải quyết.

Phương Tiêm Nguyệt  nghiến răng nói: “Được, ta hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, bà quay người vứt chiếc điện thoại xuống đất, làm vỡ tan tành.

Úc Noãn Noãn nghe thấy giọng của Vân Mộ Kiều, như thể mở ra một cánh cửa: “Chắc chắn là Vân Mộ Kiều, chắc chắn là cô ta!”

Cô ta nhào tới ôm chân Phương Tiêm Nguyệt , nước mắt lưng tròng giải thích: “Mẹ ơi, là Vân Mộ Kiều hại con, cô ta lừa con!”

Phương Tiêm Nguyệt đá cô ta ra: “Đồ tiện nhân, mày có tư cách gì gọi tao là mẹ? phì !”

Sau khi Phương Tiêm Nguyệt  rời đi, Úc Noãn Noãn nằm khóc trên sàn lâu lắm.

Cô ta thật sự rất căm ghét.

Cô ta đã làm sai điều gì?

Cô ta chỉ muốn có thêm chút tình thương mà thôi.

Tại sao họ lại đối xử với cô ta như vậy?

Khi Úc Noãn Noãn đang tự hỏi trong lòng, cô ta nhận được một cuộc gọi từ Vân Mộ Kiều.

Khi nghĩ về hậu quả của lần trước cúp điện thoại với Vân Mộ Kiều, Úc Noãn Noãn bất chợt rùng mình, vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.

Vân Mộ Kiều ở đầu dây bên kia cười hỏi: "Noãn Noãn, cô có thích món quà tôi tặng không?

"Đừng vội, còn nhiều món quà nữa, rất nhiều đó."

Úc Noãn Noãn gào lên như kẻ điên: "Vân Mộ Kiều! Tại sao cô lại làm như vậy với tôi? Cô có tư cách gì mà đối xử với tôi như thế?!"

Vân Mộ Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi biển cả bao la, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.

Tại sao lại làm như vậy với cô ta ư?

Có lẽ vì cô không muốn làm một con rối, không muốn là phông nền, không muốn bị người khác thao túng, không muốn cúi đầu trước số phận.

Ký ức có thể bị thay đổi tùy ý, thời gian có thể quay ngược bất cứ lúc nào.

Cô không cam tâm để ý thức của mình bị xóa nhòa, tình yêu và hận thù không thể do chính mình làm chủ!

Cô mở miệng, đáp lại: "Bởi vì, đây là số mệnh của cô, chứ không phải của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com