Bạch Nguyệt Quang

Chương 84: Kẻ phụ lòng chân thành phải trả giá – phần2



Úc Noãn Noãn nhìn thấy ánh mắt như muốn g.i.ế.c người trong mắt Vân Mộ Kiều, sợ đến mức người run bần bật, không ngừng lùi lại phía sau.

Cô ta bắt đầu hối hận vì hôm nay đã đến bệnh viện gặp Lý Hành Giản.

Thấy Úc Noãn Noãn bị ức hiếp, sợ hãi run rẩy, Lý Hành Giản cuối cùng cũng tỉnh lại từ lời nói của Vân Mộ Kiều.

Anh ta cứng rắn nói: "Cô Vân, cảm ơn cô đã mời bác sĩ Giang đến cứu tôi, ân tình của cô tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”

"Nhưng xin cô đừng làm khó Noãn Noãn.”

"Việc phụ lòng Mẫn Mẫn là lỗi của tôi, nhưng tình cảm của tôi với Úc Noãn Noãn không phải vì ân tình."

Không phải vì ân tình.

Vân Mộ Kiều nhai lại mấy chữ này trong miệng.

Thật là lời nói có tính g.i.ế.c người, đầy tính đả thương.

Tình yêu thuần khiết, không bị bất cứ thứ gì cản trở.

Tình cảm của anh ta với Úc Noãn Noãn là thuần khiết và chân thành, còn đối với anh ta, Mẫn Mẫn không phân biệt được ân tình và tình yêu.

Vân Mộ Kiều vỗ tay cười lớn, liên tiếp nói ba lần "tốt, tốt, tốt".

"Anh muốn làm tiểu tam tôi không quản.”

"Nhưng vì anh đã thừa nhận phụ lòng Mẫn Mẫn, anh phải trả giá."

Lý Hành Giản đáp ngay: "Được."

Anh đáp một cách nhanh chóng như vậy, khiến Vân Mộ Kiều càng tức giận.

Vì một người phụ nữ giả dối chỉ gặp vài lần, mà dám phụ lòng Mẫn Mẫn, thật là đáng chết!

"Vì anh và Mẫn Mẫn giờ đã không còn liên quan gì, những thứ Mẫn Mẫn đã cho anh, đương nhiên phải thu lại, tránh sau này còn dây dưa."

Lý Hành Giản gật đầu: "Đúng, không có gì sai."

Vân Mộ Kiều nói tiếp: "Vậy thì cứ tính từng cái đi.”

"Đầu tiên là tất cả chi phí y tế của anh.”

"Chi phí trước hôm nay tính là báo ân của Mẫn Mẫn, từ nay sẽ xóa sạch, không còn quan hệ gì.”

"Nhưng từ hôm nay, thì các người tự trả, chắc không có vấn đề gì nhỉ?"

Lý Hành Giản: "Không vấn đề, vốn dĩ là chúng tôi phải tự chịu."

Vân Mộ Kiều tiếp tục nói: "Tiếp theo là công việc của ba mẹ anh."

"Họ đã từ bỏ công việc ban đầu của mình để chăm sóc anh sau khi anh gặp nạn.”

"Bây giờ họ làm việc tại Tiện Kiều, lương hàng tháng cộng lại gần 3 mươi nghìn tệ. Mỗi tháng họ có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào để đến bệnh viện thăm anh, chăm sóc anh, vẫn được tính là nghỉ phép đầy đủ.”

"Nhưng tất cả những điều này đều là vì Mẫn Mẫn, nếu không phải vì cô ấy, với khả năng của ba mẹ anh, e rằng họ còn không thể bước vào cổng Tiện Kiều. Giờ đây, mọi thứ đều phải thu hồi lại, anh có ý kiến gì không?"

Lý Hành Giản lắc đầu: "Không có ý kiến."

Nhưng ba mẹ Lý lại không chịu: "Đây là công việc của chúng tôi, chúng tôi đã chiến đấu bằng khả năng của mình để có được, cô có tư cách gì để quyết định việc chúng tôi đi hay ở?!"

Vân Mộ Kiều cười nhạt: "Khả năng? Mấy người đi hỏi xem, dì trong căng tin hay chú bảo vệ ở công ty nào, mỗi lần xin nghỉ phép mà vẫn có thể kiếm được trên chục nghìn vạn mỗi tháng?"

Ba mẹ Lý co vai lại, không chịu nhượng bộ: "Nhưng đó là phúc lợi do công ty dành cho nhân viên, cô không phải là ông chủ của Tiện Kiều, cô có tư cách gì mà quản lý chúng tôi?"

"Cô ấy đương nhiên có tư cách!" Vừa lúc đó, Trì Tiện đẩy cửa vào, như một con công xòe đuôi, bước đến bên Vân Mộ Kiều và nắm tay cô.

"Nhà chúng tôi đều nghe theo lời của Kiều Kiều, cô ấy nói gì thì là cái đó!"

【Hehehe, mình đến thật là đúng lúc mà!】

Vân Mộ Kiều: "…" Đừng nghĩ cô không thấy anh đứng ngoài cửa năm phút.

Vì có ông chủ của Tiện Kiều là Trì Tiện lên tiếng, ba mẹ Lý cuối cùng cũng không dám nói gì nữa.

Vân Mộ Kiều tiếp tục nói với Lý Hành Giản: "Vì vậy, nếu không có ý kiến gì, thì ngày mai mong ba mẹ anh tự đến Tiện Kiều làm thủ tục nghỉ việc."

Lý Hành Giản ngượng ngùng gật đầu: "Tôi biết rồi, cô Vân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều: "Điều cuối cùng, là căn nhà cũ của nhà anh.”

"Sau khi anh gặp nạn, để có tiền chữa trị, ba mẹ anh đã bán căn nhà đó. Là Mẫn Mẫn đã mua lại và cho ba mẹ anh ở.”

"Vài hôm trước, tôi đã nói với Mẫn Mẫn nếu anh chọn cô Úc, thì căn nhà đó sẽ bán cho tôi.”

"Vì vậy, tôi hy vọng gia đình anh có thể nhanh chóng dọn khỏi nhà tôi!"

Lý Hành Giản xấu hổ đáp: "Được."

"Không được! Căn nhà đó Mẫn Mẫn đã tặng cho chúng tôi, cô muốn chiếm đoạt nhà của chúng tôi sao, không thể nào!" Nghe nói về căn nhà, cuối cùng ba Lý cũng không kiên nhẫn được nữa.

Với khả năng của họ, để mua được một căn nhà ở Tân Hải là chuyện không dễ dàng gì.

Vân Mộ Kiều chỉ cảm thấy buồn cười: "Khi nào thì nó trở thành nhà của mấy người rồi? mấy người có chứng cứ nào chứng minh Mẫn Mẫn đã tặng nhà cho mấy người không? Căn nhà đã sang tên chưa? Cuối cùng là ai muốn chiếm đoạt nhà của ai?"

Cha Lý không thể phản bác lại Vân Mộ Kiều, quay sang cầu cứu Lý Hành Giản: "Hành Giản, nếu mất căn nhà rồi, chúng ta sẽ ở đâu? Không thể để mất nhà được!"

Lý Hành Giản có thân thể 23 tuổi nhưng trái tim vẫn còn ngây thơ như lúc 18 tuổi, không hiểu hết sự đời, kiên định nói: "Đó là đồ của Mẫn Mẫn, phải trả lại cho cô ấy."

Không thể thuyết phục Lý Hành Giản, lại không thể tranh cãi lại với Vân Mộ Kiều, ba mẹ Lý chỉ biết cúi đầu thở dài.

Vân Mộ Kiều vẫn tiếp tục mỉm cười.

Họ đã chịu không nổi rồi sao?

Nhưng đây chưa phải là cái giá thực sự họ phải trả.

Thấy họ thực sự thảm hại, Vân Mộ Kiều từ bi nhắc nhở: "Thực ra… mấy người có thể nhờ cô Úc Noãn Noãn giúp.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Cô Úc Noãn Noãn tâm tốt, chắc chắn không nỡ thấy mấy người phải lang thang ngoài đường đâu.”

"Hơn nữa chỉ cần cô ấy muốn mua nhà cho mấy người, giúp Lý Hành Giản trả chi phí điều trị, cô ấy cũng sẽ thực sự trở thành ân nhân của Lý gia, danh tiếng cũng sẽ tốt đẹp."

Ba mẹ Lý mắt sáng lên, nhìn Úc Noãn Noãn với ánh mắt đầy hy vọng.

Úc Noãn Noãn do dự.

Mặc dù Cố gia có mua cho cô ta những món đồ xa xỉ, nhưng không cho cô ta tiền tiêu.

Và số tiền cô ta tự kiếm được cũng không nhiều, việc tham gia các bữa trà chiều của giới thượng lưu đã khó khăn rồi, huống chi có tiền để giúp Lý gia?

"Không được!"

Úc Noãn Noãn chưa kịp từ chối, Hoắc Kiêu đã nhảy ra ngăn cản.

"Úc Noãn Noãn mới bắt đầu đi làm, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Vân Mộ Kiều khinh bỉ mỉm cười: "Úc Noãn Noãn không có tiền, nhưng tiểu thư thật sự của Cố gia thì lại có đầy đủ, phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Úy Lam có rất nhiều tiền.”

"Chỉ là một khoản viện phí nhỏ, một căn nhà ba phòng ngủ, chuyện nhỏ như vậy, không cần đại ảnh đế Hoắc Kiêu phải lo đâu."

Hoắc Kiêu ngơ ngác nhìn Úc Noãn Noãn.

Úc Noãn Noãn cúi đầu, đan tay vào nhau không nói gì.

Vân Mộ Kiều thốt lên một cách phóng đại: "Ái chà! Úc Noãn Noãn sẽ không phải vẫn chưa nói với Hoắc Kiêu anh về thân phận thật của cô ấy chứ?"

“Úc Noãn Noãn, cô thật không chân thành với bạn bè quá, tôi thật là… thất vọng quá rồi.”

Trì Tiện nắm tay Vân Mộ Kiều, mím môi cười trộm.

【Kiều Kiều thật đáng yêu, muốn ôm quá, muốn hôn nữa, muốn…】

Vân Mộ Kiều bóp nhẹ vào lòng bàn tay của Trì Tiện, ngắt quãng những suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh.

Câm miệng và yên lặng xem kịch!

Mặc dù Vân Mộ Kiều cố ý xỉ nhục mình, nhưng Úc Noãn Noãn lại không thể phản bác, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.

Cuộc tấn công không có sức công phá này, Vân Mộ Kiều thậm chí còn lười nhìn.

“Tin rằng lần này, Úc Noãn Noãn sẽ không làm dì thất vọng, sẽ gánh vác toàn bộ chi phí điều trị cho Lý Hành Giản ở bệnh viện, mua một căn nhà cho Lý gia, giúp mọi người ổn định chỗ ở đúng không?”

Mượn đạo đức để bức ép, cô thích cách xử lí quyết liệt hơn một chút.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com