Buổi tối, khi Vân Mộ Kiều chọn xong quần áo và trang điểm chuẩn bị ra ngoài,
Trì Tiện mặc đồ ở nhà, môi dáng làm bĩu ra, dựa vào bàn trang điểm nhìn cô, trên mặt đầy vẻ không vui.
【Nửa đêm rồi, Kiều Kiều còn chọn đồ và trang điểm, là chuẩn bị đi gặp ai vậy?】
Vân Mộ Kiều nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng hơi lo lắng.
Cô nhớ lại, dường như đã quên không nói cho Trì Tiện biết tối nay sẽ đi uống rượu với Chu Dục Phòng và mọi người.
Đều là do Trì Tiện, ban ngày cứ quấn lấy cô, làm phiền cô!
Vân Mộ Kiều vẫn tiếp tục công việc của mình, vừa trang điểm làm đẹp, vừa giải thích với Trì Tiện: "Em hẹn Mẫn Mẫn và chị Ninh đi K&Q uống rượu, anh có muốn đi không?"
Cô tuyệt đối không thừa nhận là mình quên thông báo cho anh.
Và cô cũng sẽ không nói cho Trì Tiện rằng cô tổ chức buổi đi uống rượu là vì Chu Dục Bá.
Trì Tiện không nhận ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy Vân Mộ Kiều mời anh đi uống rượu với bạn gái, thật sự rất chu đáo.
Môi anh lập tức cười đến tận tai, anh lớn tiếng đáp: "Đi!"
Vân Mộ Kiều liếc anh một cái lạ lùng, nói: "Đi mà không thay đồ sao?"
Trì Tiện nghe vậy, lập tức chạy về phòng mình, chuẩn bị chọn bộ đồ đẹp nhất để khiến Vân Mộ Kiều nở mày nở mặt .
Vân Mộ Kiều nhướng mày, không hiểu Trì Tiện hào hứng vì cái gì.
Cho đến khi cô dọn dẹp xong, ra ngoài gọi Trì Tiện đi, cô mới hiểu.
Trì Tiện từ phòng ngủ bước ra.
Anh đã thay một chiếc áo sơ mi thiết kế kiểu xuyên thấu khá lạ mắt, với phần lưng phía dưới như ẩn như hiện.
Hiệu ứng thị giác giống như đồ lót sexy, vô cùng gây ấn tượng.
Cộng thêm chiếc vòng choker hình sao sáu cánh trên cổ, nhìn anh vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Cặp mắt đầy tình cảm của anh cứ chớp mở khiến người khác chỉ muốn đẩy anh ngã xuống và làm một loạt chuyện gì đó.
Trì Tiện hoàn toàn không nhận ra, khi thấy Vân Mộ Kiều cứ nhìn anh không chớp mắt, trong lòng anh còn rất đắc ý.
【Mình không tin, không có tên khốn nào tốt hơn mình!】
Vân Mộ Kiều suýt phát điên, vội vàng đẩy anh vào phòng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Thay đi, thay đi, cái áo sơ mi này chỉ được mặc ở nhà thôi!"
Nếu mặc ra ngoài để người khác nhìn thấy, ít nhất đối thủ của cô sẽ nhiều gấp đôi!
Trì Tiện tỏ vẻ tủi thân: "Mặc vậy không đẹp sao?"
Vân Mộ Kiều đang đặt tay lên eo anh, cảm nhận sự tiếp xúc nhẹ nhàng khiến cô không biết liệu hôm nay có thể ra ngoài được không, mà lại hỏi cái này là đẹp hay không?
Híc , đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp?
Vấn đề là có thể nhìn được không thôi!
Cô chỉ có thể dỗ dành: "Anh mặc gì cũng đẹp, nhưng nếu anh mặc cái này ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn anh, em sẽ ghen đấy!"
Trì Tiện biết Vân Mộ Kiều đang khen anh, vui vẻ hôn nhẹ lên môi cô, ngoan ngoãn thay qua một chiếc áo sơ mi trơn màu, đơn giản và thoải mái.
Vân Mộ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
……
Khi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đến quán bar K&Q.
Chu Dục Phong và Mẫn Mẫn đã gọi đồ uống xong và ngồi xuống trò chuyện.
Chu Dục Bá với vẻ mặt nghiêm túc, không hợp với không khí vui vẻ của đám đông, ngồi một mình tự rót rượu cho mình.
Vân Mộ Kiều kéo Trì Tiện đến ngồi cạnh, chào mọi người rồi tiện thể bảo Chu Dục Phong đi mua đồ nướng ở quầy bên.
Chu Dục Phong không vui, Vân Mộ Kiều liếc anh một cái, anh đành ngậm miệng không nói gì nữa.
Vân Mộ Kiều nhìn bóng lưng Chu Dục Phong, trong lòng có chút áy náy.
Nhưng có một số chuyện, anh không thích hợp nghe.
Sau khi Chu Dục Phong đi ra ngoài, Vân Mộ Kiều trực tiếp chuyển chủ đề sang Chu Dục Bá.
"Cảnh sát Chu, cảm ơn anh sáng nay đã đến bệnh viện làm chứng cho tôi, tôi mời anh một ly."
Chu Dục Bá vừa định từ chối, Vân Mộ Kiều đã uống hết ly rượu.
Anh ta bị ép phải uống cùng, đành phải chấp nhận.
"Cô Vân khách khí rồi, thực ra tôi cũng chẳng giúp gì nhiều. Cô có bằng chứng video của Trần Dục Minh, thật ra tôi không cần phải làm gì."
Vân Mộ Kiều lắc đầu, lại rót đầy ly cho anh.
"Tôi không chỉ cảm ơn cảnh sát Chu vì đã làm chứng, mà còn cảm ơn anh vì sự công bằng và vô tư của anh hôm nay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Chắc hẳn cảnh sát Chu không biết, ngày 18 tháng 6, khi tôi thấy cảnh sát Chu và cô Úc xuất hiện trong tiệc đính hôn, cô ấy đeo chiếc ‘Hoa Hồng Mộng Mơ, tôi đã tưởng rằng giữa hai người có chuyện tốt sắp xảy ra rồi.”
Không ngờ ‘Hoa Hồng Mộng Mơ’ lại trở thành món quà đính hôn mà cảnh sát Chu tặng Cô Úc, thật là một trò đùa của số phận.”
Ký ức ngày hôm đó được gợi lại, cảm giác còn đau đớn hơn cả lúc đó.
Cộng thêm việc Mẫn Mẫn hôm nay cũng có mặt, anh ta thậm chí không dám nhìn cô ấy.
Chính anh ta đã tự đưa Úc Noãn Noãn đến khách sạn.
Nếu lúc đó anh ta không mềm lòng, Úc Noãn Noãn đã không vô tình đính hôn với Lục Cẩn, và cũng không để Cố Mẫn Mẫn trở thành trò cười trong giới thượng lưu tại Tân Hải.
Lần này, anh ta không cần Vân Mộ Kiều giúp đỡ, tự mình uống hết hai ly.
Anh ta không dám đối diện với những điều đã qua, Vân Mộ Kiều càng muốn anh ta phải đối diện trực tiếp.
Có thể coi đây là một chút âm mưu trả thù.
Chu Dục Bá là anh trai của Chu Dục Phong, cô không thể thực sự làm gì anh, đành phải đ.â.m anh vài câu chua chát bằng lời nói mà thôi.
“Cảnh sát Chu một lòng chỉ biết công việc, có lẽ vẫn chưa biết nhỉ, gần đây Lý Hành Giản tỉnh lại, cũng nhờ sự giúp đỡ của Cô Úc đấy.”
Chu Dục Bá nghe vậy, ngẩng đầu lên đầy vẻ vui mừng: “Thật sao?”
Anh ta vốn biết, Úc Noãn Noãn có tấm lòng nhân hậu và tốt bụng.
Anh ta liếc nhìn Cố Mẫn Mẫn với vẻ hy vọng, mong cô có thể tha thứ cho Úc Noãn Noãn.
Nhưng khi ánh mắt anh ta gặp phải ánh mắt của Cố Mẫn Mẫn, lòng anh ta ngay lập tức lạnh đi.
Trong đôi mắt ấy, không hề có vẻ vui mừng của việc Lý Hành Giản tỉnh lại, mà chỉ là sự khinh bỉ và lạnh nhạt khi nghe đến tên Úc Noãn Noãn.
Chu Dục Bá bất lực nhìn Vân Mộ Kiều , ánh mắt cầu xin cô giải thích giùm.
Vân Mộ Kiều nghịch ngợm cầm ly rượu, mỉm cười khẽ nói: "Sự thật là, Cố Mẫn Mẫn là tiểu thư giả, nhưng thân phận của Úc Noãn Noãn cũng chẳng thực sự tốt lành. Dám chèn ép Cố Mẫn Mẫn như vậy, chính là nhờ có cảnh sát Chu và bác sĩ Giang là những người bạn thân thiết, mới khiến Úc Noãn Noãn có thể có đủ dũng khí như thế."
Chu Dục Bá lặng người ngồi thụp xuống ghế, như thể bị sự thật đánh bại, cả người ngã về phía sau.
Vào lúc này, Chu Dục Phong vừa đúng lúc đi vào với đồ nướng trong tay.
“Ông chủ nói nướng xong sẽ đưa qua cho chúng ta, tôi đã về… rồi.”
Anh nhận thấy bầu không khí có chút vấn đề, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
“Mọi người đang nói chuyện gì mà sao không khí nặng nề thế?”
Vân Mộ Kiều uống hết ly rượu còn lại, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, họ đang cười đùa về việc Trì Tiện đến quán bar mà không uống rượu, chỉ uống nước chanh thôi, tôi và họ tranh cãi một chút, họ không chịu thua tôi, nên giờ đang giận dỗi với tôi đấy."
Sau đó cô liền kéo Trì Tiện đứng dậy, nói với mọi người: "Trì Tiện và tôi ra sàn nhảy một chút, giải rượu, mọi người cứ tiếp tục nhé."
Rời đi, cô còn không quên đưa mắt ra hiệu cho Chu Dục Phong, nhắc anh đừng quên khuyên anh trai anh uống thêm rượu.
Chu Dục Phong đang mải nghĩ cách moi ra bí mật trong lòng Chu Dục Bá, lúc này mọi nghi vấn trong lòng anh lập tức bị ném ra khỏi đầu.
Anh bí mật đưa tay ra hiệu "OK" cho Vân Mộ Kiều rồi vui vẻ mời mọi người chơi trò chơi và uống rượu.
Chu Dục Bá lúc này, tâm trạng trầm xuống hơn trước, nhưng anh ta không từ chối ai, ai đến rủ anh ta uống rượu, anh ta đều tiếp.
Chu Dục Bá nhìn về phía sàn nhảy mờ ảo, nơi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đang nhảy.
Chu Dục Bá biết, đây chính là sự trả thù của Vân Mộ Kiều .
Chỉ là anh ta không hiểu, tại sao Vân Mộ Kiều lại kiên quyết ép anh ta phải say.
Những điều chưa hiểu, không cần vội vã tìm ra câu trả lời làm gì.
Đợi đến khi anh ta thật sự say, Vân Mộ Kiều tự nhiên sẽ nói cho anh ta biết câu trả lời.
Chu Dục Bá chú ý đến Vân Mộ Kiều và Trì Tiện, Vân Mộ Kiều cũng đang chú ý đến trạng thái của anh ta.
Điều này khiến Trì Tiện vô cùng không hài lòng.
"Kiều Kiều, em có thể nhìn anh thêm chút nữa được không?"
【Biết thế, mình đã không thay chiếc áo sơ mi đó, mặc như vậy, để xem Chu Dục Bá còn quyến rũ hơn mình được nữa không?!】
Vân Mộ Kiều: "……" Cô nhìn Chu Dục Bá bằng ánh mắt này sao? Đây rõ ràng là ánh mắt muốn đ.â.m c.h.ế.t người mà!
Tại sao cô đã đồng ý lời cầu hôn của Trì Tiện rồi mà anh ấy vẫn không cảm thấy an toàn?
Cảm giác như anh ấy lúc nào cũng có thể mất cô ấy vậy.
Vân Mộ Kiều thật sự không hiểu.
Không hiểu thì đừng nghĩ nữa, anh ấy thiếu sự an toàn, cô sẽ cho anh ấy cảm giác an toàn.
Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, trong điệu nhạc mờ ảo của sàn nhảy, trao cho anh một nụ hôn dài.
Sau khi kết thúc, cô dựa vào vai Trì Tiện, ghé vào tai anh thì thầm: "Chiếc áo sơ mi lưới đó mặc trên người anh thật đẹp, tối về nhà, anh mặc lại cho em ngắm nhé."
Trì Tiện cả người run lên, một lần nữa lại đặt nụ hôn lên môi cô.