Bạch nguyệt quang của thái tử kinh thành vì muốn hoàn toàn khống chế anh ta, đã bế con bỏ trốn suốt bảy năm.
Giờ đây mang theo đứa con trai nhỏ có đến chín phần giống thái tử gia trở về nhận thân, cô ta nhìn tôi – người được gọi là thái tử phi của kinh thành – với ánh mắt khinh thường:
“Hừ, cũng chỉ là thế thân của tôi thôi. Cô chưa từng nghe nữ chính mang thai bỏ trốn rồi quay về thì nữ phụ phải nhường chỗ sao?”
Tôi cười: “Cô từng thấy tư bản nhường chỗ cho công cụ sinh sản chưa?”
01
Lễ đính hôn đến phần cuối, khóe môi Thẩm Dự Thời nở nụ cười sâu hơn, nâng ly về phía tôi, khẽ nhướng mày:
“Vị hôn thê, chúng ta uống một ly chứ?”
Tôi nhìn vẻ mặt anh tuấn đầy tự tin của anh, cũng bật cười theo.
Sau đó nâng ly lên.
“Tử Tử!”
Một giọng nói lo lắng vang lên không đúng lúc, rất đột ngột.
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
Chỉ thấy một bé trai chừng năm sáu tuổi len qua đám người lớn chạy vào, phía sau là một người phụ nữ.
Trông rất quen.
Tôi nhớ ra rồi, là Sở Nam – người yêu cũ của Thẩm Dự Thời.
Tôi từng thấy ảnh cô ta trong điện thoại của anh.
Đó là khi hai nhà An và Thẩm mới bắt đầu hợp tác, hai bên cha mẹ đều có ý định tác hợp tôi và Thẩm Dự Thời.
Ba mẹ tôi lúc đó nói Thẩm Dự Thời là người không tồi, không có tai tiếng gì, lại môn đăng hộ đối...
Tóm lại, là một người hoàn hảo để kết hôn.
Tôi cũng nghĩ như vậy.
Vì thế tôi và Thẩm Dự Thời bắt đầu hẹn hò với mục đích kết hôn.
Anh ấy nói với tôi: “Đây là ảnh người yêu cũ của anh, cũng là mối tình đầu. Nhưng cô ấy đã ra nước ngoài bảy năm trước, từ đó không liên lạc gì nữa.”
Trước mặt tôi, Thẩm Dự Thời còn nói nếu tôi để ý, anh có thể xóa ảnh đi.
Tôi có để ý không?
Có một chút.
Nên tôi nói: “Vậy anh xóa đi.”
Từ đó, trong cuộc sống của tôi không còn cái tên Sở Nam nữa, tôi nghĩ Thẩm Dự Thời cũng vậy.
Không ngờ hôm nay cô ta lại xuất hiện, hơn nữa còn đúng vào lễ đính hôn của tôi và Thẩm Dự Thời.
Sở Nam cuối cùng cũng đuổi kịp cậu bé kia, cô ta hoảng hốt liếc nhìn Thẩm Dự Thời, cúi người nắm lấy vai cậu bé, nghiêm giọng nói:
“Tử Tử, không được làm loạn, theo mẹ về nhà.”
Cậu bé bĩu môi đẩy Sở Nam ra: “Con không về! Con muốn ba! Con muốn ba!”