Ta và Liễu Triêu Triêu mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, lần lượt rời khỏi Bùi phủ.
Xe ngựa ra khỏi thành, đi đến một khu rừng rậm.
Bỗng nhiên có hơn mười người bịt mặt nhảy ra từ bên cạnh.
Xe ngựa của Liễu Triêu Triêu đi trước, Bùi Chinh cũng đi cùng nàng ta.
Nhưng những người bịt mặt đó không cướp tiền bạc, chỉ bắt ta và Liễu Triêu Triêu.
"Vị đại nhân này, mấy anh em chúng tôi chỉ là cầu tài. Nhưng nhìn đại nhân khí chất bất phàm, liền biết chắc chắn là con cháu nhà quyền quý, nếu thả các vị đi hết, e là không bao lâu sẽ có quan binh đuổi theo."
Tên bịt mặt bên cạnh ta dí d.a.o vào cổ ta.
"Hai vị phu nhân này đều ăn mặc sang trọng, chắc hẳn đều là người trong lòng đại nhân. Chi bằng để lại một người cho mấy anh em chúng tôi giữ chân, đợi chúng tôi đến nơi an toàn sẽ thả người đi."
Bùi Chinh ánh mắt trầm xuống.
"Các ngươi thả chúng ta đi, ta tuyệt đối không báo quan. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Tên bịt mặt lại cười.
"Đại nhân, chúng tôi làm đều là việc liều mạng. Bộ kia văn vẻ trọng chữ tín của các vị thư sinh, với chúng tôi không có tác dụng."