Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 22: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Thời gian chầm chậm trôi qua, cho đến khi Nhất Dạ khôi phục sự tỉnh táo trở lại.

Đây là lần đầu tiên, hắn không bị khống chế bởi độc dược của Lệ phi.

Có lẽ, thái giám nhỏ của hắn mỏng manh yếu ớt như vậy, chỉ sợ nắm trong tay chặt quá, sẽ dễ tan vỡ như bọt biển! Cho nên, hắn thấy khó chịu luyến tiếc, hắn thấy đau lòng.

Bởi vì, từ sâu trong tâm khảm, hắn không nỡ tia ấm áp mỏng manh hắn đột nhiên có được, lại cứ thế mất đi.

Đôi mắt hắn trầm xuống đen lại, hắn lặng lẽ kéo chăn, đắp lên cho Vân Mặc.

Nếu như có ai ở đây chứng kiến, sẽ kinh ngạc vô cùng bởi, hoàng tử nhỏ trước giờ chỉ bạo ngược điên cuồng, nay lại có một mặt dịu dàng ôn nhu như thế.

Lần đầu tiên biết quan tâm, lần đầu tiên tỏ ra dịu dàng, từ đầu đến cuối, Nhất Dạ hắn biết, chỉ duy nhất với mình nàng mà thôi!

Trời đã tờ mờ sáng, Nhất Dạ khó khăn bước xuống giường, ngước nhìn bầu trời u ám bên ngoài mà chút dịu dàng mới có bỗng biến mất, thay vào đó là một nụ cười quỷ dị.

Trước giờ, hắn có thể chẳng quản đến sự sống c.h.ế.t của mình, thế nhưng thái giám nhỏ đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, khiến hắn không khỏi suy nghĩ thấu triệt một lần.

Hắn cố dùng hết sức lực còn lại, chầm chậm bước ra ngoài.

Thái giám nhỏ của hắn, vẫn còn đang ngủ.

Hoàng cung hôm nay có chuyện nổi lên một phen sóng gió.

Đại hoàng tử vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh, trời còn chưa sáng đã lập tức quỳ trước Phượng Nghi cung, với thành khẩn thiết tha, mong muốn phụ hoàng cùng Lệ phi, thứ tội cho sự bất kính trong ngày sinh thần Lệ phi của hắn.

Ai nấy nhìn vào đều biết hoàng tử nhỏ yếu ớt đến mức, gió tuyết lạnh giá bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, bờ vai nhỏ bé gầy gò khiến người ta sinh ra đau lòng.

Trái ngược với dáng vẻ yếu ớt, mỏng manh như khói sương, chính là khí chất quật cường bướng bỉnh của hoàng tử nhỏ....!dù cho gió tuyết có điên cuồng đến mức nào cũng kiên cường cam chịu, thái độ một lòng một dạ thành tâm nhận lỗi, ai dám bảo rằng đó là đại hoàng tử ngu ngốc chẳng rõ thế sự kia?

Lại nói tiếp, thường ngày bị sát khí ngông cuồng của đại hoàng tử che lấp, đến khi hắn không còn vuốt nhọn, thu mình mình trở nên yếu ớt....mọi người mới khẽ nhận ra, hoàng tử nhỏ quả là mỹ nam khiến người khác dễ dàng trầm luân.

Tiểu mỹ nam bướng bỉnh thành khẩn nhận lỗi, ai nấy bắt đầu có xu hướng xót thương cho hoàng tử nhỏ.

Mà lúc này, Lệ phi được hoàng thượng dịu dàng bao bọc ôm lấy, nàng đang chìm vào giấc ngủ, hoàng thượng thì gắt gao siết c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Từ trong tấm chăn bông dày lộ ra cánh tay ngọc, xinh đẹp trắng muốt đến mức còn chói mắt hơn bông tuyết ngoài cửa sổ, khiến trái tim hoàng thượng thổn thức khôn nguôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Muôn phần chú ý của hoàng thượng hiện giờ chỉ dành cho giai nhân trong cõi mộng, thế nhưng đây không biết là lần thứ bao nhiêu, hoàng thượng đang mải ngắm mỹ nhân thì lại bị phá ngang!

Lý do vẫn là vì đại hoàng tử Nhất Dạ!

Ban đầu, hoàng thượng còn tưởng có chuyện gì, nhưng khi nghe một vài thái giám bẩm báo lại, thì ra là hoàng tử nhỏ đang quỳ trong cơn tuyết thành khẩn nhận lỗi.

Điều này khiến hoàng thượng vô cùng kinh ngạc!

Y cũng biết mình có phần tàn nhẫn với đứa trẻ kia, cũng biết đứa trẻ đó đang nhiễm phong hàn rất nặng.

Vậy mà đứa trẻ đó vừa mới tỉnh lại, đã thành khẩn đến tận Phượng Nghi cung nhận lỗi rồi ư?

Bởi vì hoàng tử nhỏ đáng thương chật vật, nên những thái giám báo sự việc lại cho hoàng thượng, cũng có ý nói giúp cho hắn.

Trái tim hoàng thượng tất nhiên chẳng phải làm bằng sắt đá, hơn nữa trong người đứa trẻ kia còn chảy cả dòng m.á.u của y.

Cho nên, y cũng mềm lòng không ít.

Có lẽ đứa trẻ ấy cũng không ngang ngược như y tưởng tượng, sau sự trừng phạt của y đã hiểu chuyện lên ít nhiều rồi?

Hay chính vì phi tử của y có long thai, nên kéo theo những tin tức tốt lành? Nghĩ đến đấy, y chợt nở nụ cười vui vẻ.

Hoàng thượng truyền lệnh, thành tâm của đại hoàng tử, hoàng thượng đã hiểu.

Hoàng thượng cũng nói, hiện giờ Lệ phi đang an dưỡng nên chưa tỉnh giấc, nhưng y tin với sự thiện lương của nàng, khi nàng biết đại hoàng tử thành khẩn nhận lỗi như vậy, nàng sẽ tha thứ cho Nhất Dạ thôi.

Vị công công đọc thánh chỉ, Nhất Dạ ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe.

Mê Truyện Dịch

Đến khi công công đem thánh chỉ trao tay hắn, bởi vì quá lạnh mà quần áo trên người hắn mỏng manh chẳng đủ giữ ấm, nên những ngón tay mảnh khảnh của hắn không ngừng run rẩy, dẫn đến hắn cầm thánh chỉ không vững, để rơi thánh chỉ xuống đất.

Việc để rơi thánh chỉ xuống đất cũng coi như một tội đại bất kính với thiên tử.

Nhưng ai nấy nhìn vào đều biết, hoàng tử Nhất Dạ không phải cố ý.

Mà hoàng tử Nhất Dạ vì lỡ để rơi thánh chỉ mà tự trách bản thân không thôi, lỗi trước lại thêm tội này, hắn tự nhận xin được quỳ phạt trước Phượng Nghi hai canh giờ nữa.