Điều kì lạ hơn nữa, tiểu yêu tra thông tin về linh hồn đó cùng người trong định mệnh- sẽ hắc hóa trở thành một bạo quân tàn độc, thông tin lại ít đến mức đáng thương.
Bản thân tiểu yêu cảm thấy có chỗ nào đó quỷ dị, mơ hồ dâng lên nỗi bất an.
Nàng khẽ vận công lực, ở giữa trán hiện ra mạn châu sa hoa đỏ rực như máu.
Nàng muốn thông qua pháp lực của mình để đoán biết được kết cục của hai người ấy.
Kết quả, một mảng tối đen.
Màn sương bao trùm lấy không gian u tối, đau buốt lạnh lẽo tựa nơi Ma quốc.
Dường như linh hồn của cô gái từ hiện đại xuyên không về quá khứ kia, không phải là cứu vớt lấy vị bạo quân tàn độc.
Mà ngược lại, sự việc cô gái đó xuyên không, là lý do duy nhất, trực tiếp giải thích mọi nguồn kết cục bi thương của hắn.》
Vương triều Đại Yến thứ bảy, năm thứ mười tám.
Một mùa tuyết rơi lại đến.
Bóng dáng vị phi tử xinh đẹp tựa người bên cửa sổ, đôi mắt diễm lệ khép hờ tạo cảm giác mơ màng.
Thiếu niên hiện tại, ngày càng khiến người ta không đoán được tâm tư, ngày càng đi xa tầm khống chế của nàng.
Nếu biết trước mọi điều như vậy, nàng tuyệt đối sẽ thẳng tay sát phạt.
Chỉ bởi giây phút yếu lòng duy nhất, nhận được lá thư của vị đại sư đừng nên sát sinh vô tội, lại thêm nghĩ đến đứa trẻ ấy là cốt nhục của người kia, làm nàng do dự, chẳng nỡ ra tay.
Vốn đã theo kế hoạch để đứa trẻ ấy uống Độc Hoàn Tán, thứ thuốc khiến thần trí con người ta ngu ngốc nhưng ít nhất sẽ giữ lại tính mạng, chẳng ngờ mọi chuyện đã chệch hướng.
Hiện giờ mũi tên đã lao đi như xé gió, muốn thu hồi cũng chẳng kịp.
Nếu không phải là đứa trẻ kia c.h.ế.t trước, nàng sẽ là người c.h.ế.t trước.
Nhất là hiện giờ, nàng lại phát hiện bản thân lại mang long thai lần nữa.
Khát vọng nhìn thấy hoàng quyền tôn quý đặt dưới chân, bắt đầu mờ ảo hiện ra trước mắt nàng.
Nếu trời cao đã ban thêm cho nàng một cơ hội, nàng sẽ không sơ suất như lần trước mà nắm chặt trong tay.
- "Bẩm nương nương, nô tì đã trở về..."
Có tiếng gọi, Lệ phi ngoảnh đầu lại, là vị cung nữ cũng là ám vệ xuất sắc nhất của nàng đã hiện thân.
Nàng khẽ châm cho mình một chén trà, lạnh lùng tao nhã uống lấy một ngụm.
- "Nói."
Sát khí không thể giấu được trong lời nói của chủ từ khiến vị cung nữ giật mình.
Quả là càng xinh đẹp rung động lòng người biết bao nhiêu thì càng nguy hiểm khôn lường bấy nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như đóa hoa anh túc khiến người ta nhớ mãi khôn nguôi nhưng ẩn đầy độc dược.
- "Nô tì đã điều tra, hiện tại Tây Nhung đổi chủ, tân hoàng nhớ đến mối thù đời trước, lần này quyết tâm đem vạn binh lính đến để san bằng nước ta, hòng rửa lại mối hận năm nào.
Nước ta đã hơn ba mươi năm thiên hạ thái bình, đối với việc binh đao đã có phần chểnh mảng.
Hiện tại đột nhiên Tây Nhung đem ân oán cá nhân đời trước nhắc tới, phá bỏ ước định hòa bình giữa hai nước lại thêm thái độ thập phần hung hãn, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Bệ hạ nhu nhược, một nửa quần thần dâng sớ xin bệ hạ quy hàng, không ai dám đem quân ra nghênh địch.
Chẳng bằng nhân cơ hội này, chỉ cần nương nương nói một câu, lập tức điện hạ sẽ phải ra chiến trường.
Nô tì nghe nói còn một tên thái giám chuyên lo về việc ăn uống ngủ nghỉ của điện hạ, tuy việc lợi dụng hắn để hạ độc điện hạ có thể khó khăn nhưng đặt vào tình huống hiện giờ thì cực kì có lợi.
Mong nương nương xem xét."
Ánh mắt Lệ phi vẫn mơ màng, chẳng hề tỏ ra một tia d.a.o động.
Một hồi im lặng sau đó, vị cung nữ chờ đợi câu trả lời của chủ từ mà mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên gò má.
Nàng vốn cho là bản thân đã suy nghĩ thấu đáo mới dám đưa ra ý kiến của mình, như thế nào chủ tử im lặng mãi không nói gì?
Chẳng lẽ bản thân nàng đã sai đâu rồi ư?
Nghĩ đến đấy, nàng lập tức sợ hãi quỳ xuống.
- "Nô tì có tội, mong nương nương trách phạt."
Lệ phi bật cười, hờ hững hỏi.
Mê Truyện Dịch
- "Ngươi nói ngươi có tội, vậy sai ở đâu?"
Vị cung nữ ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn vị chủ tử xinh đẹp, rồi sau đó lập tức cúi đầu.
- "Nô tì mong được nương nương chỉ điểm."
Lệ phi khẽ đến gần vị cung nữ, siết chặt lấy cằm nàng ta, nâng gương mặt nàng ta lên, để nàng ta đối diện trực tiếp với bản thân mình.
Đáy mắt Lệ phi, một mảnh tuyệt tình lãnh khốc.
- "Diễm Hương, ta biết ngươi thông minh.
Nhưng đôi khi, thông minh quá cũng không tốt, lại có những điều, nếu đã biết thì để trong lòng, đừng nên nói ra thì hơn.
Nơi hoàng cung này, ngày trước có thể tiền đồ như gấm, hôm sau có thể vạn kiếp bất phục.
Ngươi đi theo ta bao nhiêu năm, mấy lời này ta nói, ngươi hiểu được chứ?"
Bóng dáng vị phi tử đứng lên, tao nhã lấy chiếc khăn trong tay áo rồi chán ghét lau đi lau lại mấy ngón tay chạm vào Diễm Hương.