Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 38: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



- "Đây là con d.a.o phòng thân của ta từ khi còn bé, giống như thanh kiếm hộ mệnh của ta."

Giống như bản thân đang lạc vào một trận chiến mơ hồ, Vân Mặc không rõ đối phương có ý gì.

Nàng linh cảm thiếu niên đeo vật quan trọng cho nàng nhất định là có thâm ý, nhưng ý nghĩa thế nào, nàng làm sao có thể hiểu được?

Phát ngốc nghĩ ngợi một hồi, Vân Mặc dè dặt cất tiếng.

- "Điện hạ muốn đưa đồ vật này cho nô tài để phòng thân sao? Điện hạ lo lắng cho nô tài ư?"

Một câu "điện hạ lo lắng cho nô tài ư" khiến thiếu niên giật mình.

Thời khắc nguy hiểm vây quanh, hắn chỉ là muốn đem vật này trao cho nàng, nhưng mà hình như hắn cũng chưa nghĩ đến lý do, vì sao hắn lại phải trao vật quan trọng này cho nàng?

Vô số những câu hỏi kì lạ nổi lên trong lòng, dù từng được huấn luyện đối mặt với hai mươi sát thủ tàn độc mà đáy lòng hắn vẫn phẳng lặng, vì sao chỉ một câu hỏi bâng quơ của nàng lại khiến hắn d.a.o động?

Tuy vậy thiếu niên vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

- "Bản điện hạ cần để ý đến mạng nhỏ của ngươi sao? Chỉ là thấy ngươi đi theo bản điện hạ đã lâu, bản điện hạ muốn ban thưởng cho ngươi thôi."

Vân Mặc vì câu nói của hắn mà thụ sủng nhược kinh.

Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, gương mặt thiếu niên đẹp đẽ nhưng lạnh lùng như ngọc.

Không có gì khác thường.

Vân Mặc chẳng phí tâm tư nghĩ ngợi linh tinh nữa, nàng theo quy củ quỳ xuống cảm ơn vị hoàng tử, sau đó rời đi chuẩn bị đồ đạc.

Phân định rõ ràng, xa cách vạn dặm.

Chỉ là nàng không biết, thiếu niên đối với hành động vô cùng quy củ của nàng, bỗng thấy mơ hồ khó chịu.

Cái cảm giác khó chịu này, dường như cực kì quen thuộc.

Tâm trí hắn bỗng chậm rãi hiện ra hình ảnh người con gái mặc áo bào đỏ được dệt bằng muôn nghìn cánh bướm, phong tư dịu dàng nhưng tàn nhẫn vô tình!

Trời đất xoay chuyển, nam nhân khinh cuồng vì nàng mà tự mình bẻ gãy kiêu ngạo của bản thân, thảm hại thua cuộc, cam tâm tình nguyện bước về phía nàng hàng nghìn bước, trải qua bao nhiêu đau đớn khắc cốt ghi tâm, cố chấp bướng bỉnh đợi cái quay đầu của nàng, dù chỉ một lần.

Mà nàng, vĩnh viễn phớt lờ sự tồn tại của hắn, tuyệt tình đến mức, chẳng bao giờ quay đầu trở lại.

-----------------

Ngày hắn xuất quân, tuyết vẫn rơi.

Mùa đông lạnh lẽo.

Cho dù thiếu niên có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ mới 16 tuổi.

Đáy lòng hắn, liệu có chất chứa bi thương, khi mà phụ hoàng của hắn, cứ thế vô tình đẩy hắn ra sa trường nguy hiểm vạn phần?

Hắn có kiên cường ra sao, nhưng bao người đều hiểu, hắn xuất quân đợt này, là vào tử trận...rất có thể một đi không trở về.

Sắc trời nhuốm màu tang thương ảm đạm, hôm ấy, tuyết phủ trắng xóa, dâng cao hơn ba thước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng là đặt cả niềm tin số mệnh Đại Yến vào tay hắn, vậy cớ sao phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tuyệt vọng trùng trùng?

Thiếu niên trước lúc xuất quân, hoàng thượng đến rót cho hắn chén rượu ly biệt.

Hạ Nhã Tịch cũng có mặt, nàng đứng trên thành cao nhìn hắn, hờ hững cầm sáo ngọc lên thổi, tiếng sáo trong trẻo, nhàn nhạt sát khí, như muốn hòa cùng với muôn nghìn nhịp bước của vó ngựa nơi sa trường.

Nàng ưu nhã diễm lệ đứng nơi thành cao, đưa mắt nhìn theo thiếu niên khinh cuồng kia, mãi cho đến khi thiếu niên khuất bóng.

Đằng sau nàng, nha hoàn đem áo choàng ra.

- "Tiểu thư, hôm nay tuyết rơi nặng quá, tiểu thư mang áo choàng vào kẻo nhiễm phong hàn."

Một con chim bồ câu bay tới, đậu trên vai nàng.

Hạ Nhã Tịch bèn mở mật thư nhỏ từ con chim bồ câu đó ra xem.

"Cha đã muốn hành động rồi ư?"

Hạ Nhã Tịch lạnh lùng cười, hỏi nha hoàn bên cạnh.

- "Ngươi nói xem đại hoàng tử đợt này đi, bao nhiêu lâu sẽ c.h.ế.t đây?"

Nha hoàn đột ngột bị hỏi một cây như vậy, lúng túng không biết đối đáp ra sao.

Hạ Nhã Tịch ngước nhìn làn tuyết đang rơi, khẽ thì thầm.

- "Nhưng thật nực cười, ta không muốn hắn dễ dàng cứ thế mà chết..."

Gió đem những lời của nàng thổi tan.

Nàng bỗng cười đến chảy cả nước mắt.

Phải làm sao bây giờ, khi mà giữa giang sơn xinh đẹp và thiếu niên khinh cuồng, chỉ được chọn một mà thôi!

Cha bảo, con người đừng nên quá tham lam, nếu không cái giá phải trả, đắt đến không thể tưởng tượng được!

Nước mắt nhanh chóng đã cạn, đáy mắt nữ nhân hiện ra vẻ quyết tuyệt như cũ.

Chẳng ai phát hiện ra một mặt yếu ớt của nàng.

Dường như mọi thứ đơn giản chỉ là gió thoảng mây bay.

Hạ Nhã Tịch ưu nhã bước xuống khỏi tòa thành.

Không ai có niềm tin vào thiếu niên ấy.

Đoàn quân chẳng mấy chốc lẫn trong màn tuyết, vị hoàng tử ấy, nắm được bao nhiêu phần trăm từ tử trận trở về?

Mê Truyện Dịch

Trong xe ngựa, Nhất Dạ an tĩnh nằm dựa vào Vân Mặc, cả người nhàn nhạt tản ra vẻ phong trần mệt mỏi.

Thiếu niên khép hờ mắt, lông mi dài cong giống như muôn nghìn cánh bướm đang chập chờn đậu nơi khóe mắt, tà mị vô song, trên người lại tản nhác lười biếng, rũ xuống mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt.