Y vội vàng bái kiến Nhất Dạ, định báo cáo cho hắn về tình hình cuộc chiến gần đây, lại bị ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua, hắn cần có chỗ nghỉ ngơi trước.
Phùng Đình đành phải nán lại nỗi lo trong lòng, dẫn hắn tới tòa nhà đã chuẩn bị cho hắn.
Ngoài ý muốn, y bỗng phát hiện ra, động tác ôm thái giám nhỏ của đại hoàng tử, lại cực kì ôn nhu lưu luyến.
Y bỗng thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó, hai người ngồi ở chính phòng, thảo luận kế sách đánh bại Tây Nhung.
Tây Nhung từ lâu bị coi như mọi rợ, hiện nay còn thập phần hung hãn.
Quân lính Vũ Thành chỉ có tìm cách cố thủ, nhưng đây không phải là kế lâu dài.
Y rất đau đầu, không biết phải làm sao cho được.
Vị hoàng tử lơ đãng lắng nghe, nhưng thần trí dường như không để ý lắm đến những lời nói của y.
Ánh mắt của Nhất Dạ thỉnh thoảng sẽ liếc về tòa nhà phía nam - nơi Phùng Đình chuẩn bị cho hắn, cũng là tại căn phòng ấy, Nhất Dạ để thái giám nhỏ của hắn an tĩnh ngủ say trong đó.
Đến lúc này, Phùng Đình không thể tỏ ra bàng quan được nữa.
Đại hoàng tử là bị một thái giám quyến rũ đến mức không quan tâm đến chiến sự, trong khi tình hình của Đại Yến đang ngàn cân treo sợi tóc, sao y có thể không giận được đây?
"Sở thích" của đại hoàng tử, cũng lạ thật đấy.
Tương lai sau này nếu như đại hoàng tử có nối ngôi, có phải sẽ để lại vết nhơ cho giang sơn Đại Yến, lại biết đâu đại hoàng tử vì tên thái giám kia mà Đại Yến lâm vào cảnh lầm than.
Mới nghĩ đến thế thôi, Phùng Đình đã cảm thấy lo sợ.
Ban đầu, dù Nhất Dạ chỉ là thiếu niên 16 tuổi nhưng y vẫn đặt niềm tin vào Nhất Dạ, vào ánh nhìn của hoàng thượng, nhưng biểu hiện của thiếu niên thế này, có thể tin được không đây?
Y nhìn thiếu niên trước mắt chỉ đáng tuổi con y, muốn có vài lời khuyên nhủ nhưng vị hoàng tử với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh quét qua khiến y cảm thấy cực kì áp lực và sợ hãi.
Sự sợ hãi này dường như là một loại bản năng, mách bảo y rằng thiếu niên trước mắt, tuyệt đối vô cùng nguy hiểm, đừng nên trêu chọc vào hắn.
- "Thái thú không cần lo lắng, bản điện hạ đã có chủ trương.
Hôm nay muộn rồi, thái thú cũng nghỉ ngơi đi."
Phùng Đình thấy vậy, cũng chỉ đành cung tiễn hắn ra ngoài.
Ở bên kia, nguyên soái Thất Ô Lạp của Tây Nhung sau khi nhận được tin báo Vũ Thành có tiếp viện, nhưng người đến tiếp viện lại chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, hắn không kìm được cười to.
Đại Yến đã không còn người tài rồi hay sao mà còn để đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, đến chiến trường đầy hiểm nguy này mà đấu với hắn?
Thất Ô Lạp cười bảo với vị quân sư Bình Nguyên.
- "Ngày tàn của Đại Yến, có lẽ sắp đến rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ thâu tóm được Vũ Thành."
Dù sao trái với Thất Ô Lạp chỉ có dũng vô mưu, Bình Nguyên là quân sư của hắn đương nhiên sẽ thận trọng hơn nhiều, y bèn đưa ra lời khuyên cảnh tỉnh Thất Ô Lạp.
- "Đại Yến cử vị hoàng tử đó ra sa trường, chứng tỏ vị hoàng tử đó cũng có chút bản lĩnh, dù sao chúng ta cũng không nên khinh địch."
Thất Ô Lạp tỏ vẻ khinh thường.
- "Thiếu niên 16 tuổi ngựa non háu đá, chưa biết chiến trường thế nào, có thể uy h**p chúng ta được sao?"
- "Trên chiến trường không điều gì là không thể xảy ra, cẩn thận vẫn hơn."
Có thể đánh thắng nhiều trận đến bây giờ, Thất Ô Lạp tuy vô mưu nhưng cũng là người biết lắng nghe, Bình Nguyên khuyên hắn như vậy, hắn bèn hỏi.
- "Vậy theo ngươi nên làm thế nào?"
- "Nguyên soái yên tâm, thần đã có kế."
Ngày hôm sau, Tây Nhung khiêu chiến.
Nhất Dạ tự mình dẫn quân nghênh địch, bên kia, Thất Ô Lạp cũng tự mình ra trận.
Hai bên dàn trận, cờ xí rộn ràng.
Tây Nhung một bên quân đông như kiến cỏ, nhuệ khí hăng hái.
Đối diện là Nhất Dạ, dàn quân mạnh mẽ cũng chẳng kém gì Tây Nhung.
Hai bên phất cờ bắt đầu ra hiệu cho quân bày trận.
Đến khi bày binh bố trận xong, Thất Ô Lạp lên tiếng trước.
- "Nghe nói ngươi là hoàng tử Đại Yến tài cao học rộng, vậy có biết trận pháp này của ta không?"
Thiếu niên ngồi trên con ngựa trắng, mặc áo giáp bạc, dưới trời tuyết còn chói lóa hơn gấp bội.
Khí chất thiếu niên thong dong, cao lãnh như một vị thần, hắn không trả lời câu hỏi của Thất Ô Lạp mà hờ hững hỏi ngược lại.
- "Vậy ngươi có biết trận pháp của ta không?"
Bình Nguyên đứng trên lầu cao quan sát hồi lâu, sau đó đi xuống dưới, ghé tai Thất Ô Lạp nói nhỏ mấy câu.
Sau đó, Thất Ô Lạp cười to trả lời Nhất Dạ.
- "Đây chỉ là một trận pháp cơ bản, tên là "Bát môn kim tỏa".
Có tám cửa là: hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.
Nếu nhằm các cửa sinh, cửa cảnh, cửa khai mà đánh vào thì thắng; vào các cửa thương, kinh, hưu, thì bị thiệt hại; vào cửa đỗ, tử, thì c.h.ế.t hết.
Mê Truyện Dịch