Bàn tay bé nhỏ của Nhất Dạ siết chặt lấy hắc hiếm, ánh mắt lạnh tanh nhìn không ra hờn giận.
Một mạng sống mà qua lời người ấy lại chỉ tựa phù du, nghe tàn nhẫn m.á.u lạnh biết nhường nào!
Tiểu điện hạ đã bước chân vào địa ngục, ác linh trong người hắn đã xuất hiện tựa bao giờ, sự dạy dỗ của người ấy chỉ giống như đánh thức vẹn toàn ác linh trong hắn mà thôi.
Liệu ai có thể đủ sức phong ấn ác linh trong tâm trí hắn đây?
Ban đêm, trái ngược với vẻ bề ngoài lãnh khốc, chỉ có bản thân hắn biết, hắn luôn chìm trong những cơn ác mộng.
Những cơn ác mộng liên miên kéo dài, thấm đẫm m.á.u tươi.
Có đôi khi hắn giãy giụa từ ác mộng tỉnh lại, cả người đẫm mồ hôi lạnh, hắn mặc kệ sự buốt giá mà hoảng hốt đi chân trần dẫm trên làn tuyết, bước đi trong vô định.
Có lẽ là do linh cảm trong bản thân mách bảo, hắn bước đi trong hư vô nhưng chẳng biết bao giờ đã đứng trước một cánh cửa phòng.
Bên trong ấy, thái giám nhỏ của hắn còn đang say giấc.
Lúc ấy, hắn như bị thôi miên, nhẹ tay đẩy cánh cửa phòng.
Không khí bên trong ấm áp đến nhường nào! Hắn bước tới bên cạnh Vân Mặc, lặng lẽ nằm bên cạnh nàng.
Chiếc giường của nàng đang ấm áp bỗng nhiên thấm đẫm khí lạnh từ hắn lan sang.
Nhất Dạ nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, cho đến khi nàng thức dậy, người bên cạnh đã hóa hư vô.
Bao năm trôi qua, hắn vẫn luôn nằm cạnh nàng, chỉ là nàng vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được.
Dường như chỉ khi ở cạnh nàng, những ác mộng điều biến tan.
Tâm trí hắn tràn ngập những sợi dây ấm áp mong manh, cũng giống như khi hắn tuyệt vọng nhất, nàng đã xuất hiện cứu hắn.
Thời gian càng trôi, cho đến một lúc nào đó, hắn cảm thấy khó chịu khi nàng đối xử với hắn như đối xử với một đứa trẻ.
Hắn khao khát cao hơn nàng, muốn được chạm vào nàng nhiều hơn, nhưng hắn lại hèn mọn rụt rè.
Hắn cảm thấy bản thân mình đã bẩn tưởi, thái giám nhỏ của hắn lại trong trẻo tinh khiết như sương mai buổi sớm, hắn đâu nỡ một thân bẩn tưởi lại chạm vào nàng đây?
Dù từng xuất hiện ý nghĩa như vậy, nhưng đến khi hắn trở thành một thiếu niên, tâm tư đến tuổi trưởng thành, những ý nghĩ kìm nén quá lâu sẽ đ.â.m chồi mọc rễ trở thành muốn chiếm đoạt, khát khao thực hiện.
Hắn muốn nhúng chàm nàng, muốn nàng trở thành của riêng mình hắn, nhưng hắn không can tâm nàng cứ thế bị nhuốm đen...Nội tâm của hắn, một mảnh phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khi đó, Vân Mặc chấp nhận sẽ chăm sóc cho hắn, chỉ đơn giản ngày ba bữa nấu bữa cơm đơn giản, đôi khi bản thân hắn đối với nàng vô ý lộ ra một tia ôn nhu dịu dàng, nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ nhiều.
Quan hệ giữa bọn họ là quân thần, vốn dĩ đã có một khoảng cách nhất định.
Vì lúng túng không biết thể hiện tình yêu nên chỉ lặng thầm giãi bày trong bóng tối.
Giữa hai người thường không mấy khi có nhiều chuyện để nói, xa cách mà lặng lẽ.
Hoàng cung trùng trùng điệp điệp hiểm nguy.
Vân Mặc có thể an ổn là thái giám nhỏ trong Ngọc Lan cung, bình lặng sống qua ngày, là Nhất Dạ ẩn trong bóng tối, tàn nhẫn với cả chính bản thân mình để bảo toàn tính mạng của nàng.
Có đôi khi, trăm nghìn cay đắng gì hắn cũng trải qua, vậy thì mọi tổn thương, hãy cứ để hắn chịu đựng là đủ rồi.
Nàng cũng chẳng cần phải biết những bí mật đen tối ẩn nơi góc khuất.
Với hắn, chỉ cần nàng là thái giám nhỏ của riêng mình hắn, như vậy là đủ rồi.
Cũng nực cười làm sao, hắn đã học cách phải trở nên tàn nhẫn vô tình, vậy mà đối với Vân Mặc, hắn muốn nhẫn tâm một chút, cũng không sao nhẫn tâm được.
Tâm trí của hắn đối với nàng ẩn nhiều phức tạp lại cuộn trào mãnh liệt như sóng ngầm, hắn thầm lặng trong bóng tối dịu dàng trân quý nàng, đem nàng thành một tín ngưỡng riêng để tôn thờ...Còn Vân Mặc, nội tâm của nàng lại tựa mặt hồ thu bao năm phẳng lặng, đối với vị hoàng tử ngoài mối quan hệ quân thần, còn có thể hơn thế nữa không?
Tình cảm giữa họ, vốn dĩ đã chẳng cân bằng.
Vân Mặc - là cái tên cấm kị hắn chôn giấu trong lòng, hắn chờ đợi một ngày, có đủ năng lực để nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.
Nhưng chẳng biết vị hoàng tử có hiểu, tình yêu một khi đã cố gắng muốn che giấu bao nhiêu, thì lại càng sống động rõ nét bấy nhiêu.》
***********************
Không ai hiểu vì sao Nhất Dạ đột nhiên trọng thương.
Phùng Đình gấp gáp mời đại phu đến khám cho Nhất Dạ.
Bởi vì Nhất Dạ là hoàng tử, là người của hoàng tộc, nếu hắn xảy ra chuyện gì, y làm sao gánh nổi? Hơn nữa, Nhất Dạ còn là niềm hi vọng duy nhất lúc này của Đại Yến.
Y thừa nhận, ban đầu y đối với vị hoàng tử còn tuổi thiếu niên, có chút coi thường.
Nhưng trận đánh đầu tiên đã thể hiện được năng lực của hắn.
Bây giờ thời gian tựa ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên còn là nguyên soái, sống c.h.ế.t chưa rõ, thật khiến lòng quân vừa được ổn định, nay không khỏi sinh lòng hoang mang.
Mê Truyện Dịch