Trong ký ức, nàng biết người này từng nhận ân tình từ phụ thân nguyên chủ.
Dù cứu mạng nàng, ánh mắt y nhìn rất sắc bén như muốn xé xác nàng từng mảnh.
Dù nở nụ cười dịu dàng, khí chất ôn nhu tỏa ra cũng không che giấu được hàn quang lạnh lẽo:
"Từ nay về sau, ngươi hãy nhớ rõ, biết thân biết phận, giữ kỹ tính mạng nhỏ của ngươi."
Vân Mặc khẽ hít một ngụm khí lạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài, quên mất mình vẫn còn thương tích nặng.
Nàng nhíu mày suy tính, sau này phải sống thế nào để bảo toàn mạng sống đây?
Vân Mặc tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn.
Dù ở thế giới trước, nàng là diễn viên múa nổi tiếng, cuộc sống không tồi, nhưng trước khi làm người của công chúng, nàng từng trải qua vất vả hơn rất nhiều, nên ngủ một đêm trong phòng củi ẩm thấp này cũng không vấn đề gì.
Chỉ là nhớ đến ánh mắt lạnh băng nhuốm sắc huyết đỏ của đại hoàng tử, ám ảnh theo đến cả trong mơ khiến nàng không ngủ được.
Theo ký ức nguyên thân còn sót lại, hầu hạ trong Ngọc Lan cung giờ chẳng còn mấy người.
Ban đầu vẫn có một số cung nữ làm việc, sau đó biến mất bí ẩn, lúc đầu nguyên chủ còn nghĩ cung nữ không chịu nổi nơi đây nên xin chuyển sang nơi khác, nhưng xem ra không phải.
Với tính cách tàn độc từ trong xương tủy của nhân vật phản diện, chắc Nhất Dạ đã bí mật g.i.ế.c một số cung nữ không vừa mắt.
Nghĩ đến đây, Vân Mặc không thấy lạnh mà run sợ, cảm giác tính mạng như mành treo trước gió, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Hoàng thượng không quan tâm cuộc sống của Nhất Dạ ra sao, chỉ cần hắn còn sống là được.
Vậy bao nhiêu người phục vụ trong cung Ngọc Lan, hoàng thượng có để ý sao?
Vân Mặc lặng lẽ bước ra ngoài.
Đêm qua có trận mưa, lá rụng phủ đầy sân, cảnh vật vốn đã tiêu điều nay càng thêm hoang vắng.
Đây thật sự là cung của một vị hoàng tử sao? Vân Mặc thở dài nhẹ nhàng, lặng lẽ cầm chổi quét sân.
Do là hoàng tử thất sủng, cung của Nhất Dạ không rộng rãi lắm.
Vân Mặc thức dậy khi trời tờ mờ sáng, quét xong thì trời cũng vừa ngập nắng.
Có câu “có thực mới vực được đạo”, chuyện tính mạng mong manh như sợi chỉ, Vân Mặc buông bỏ lo toan, chạy vào phòng củi lấy đồ chuẩn bị nấu cháo.
Khi châm lửa nhóm bếp, nàng bỗng thấy hư ảo như tuổi thơ mình trở về.
Hồi nhỏ ở cô nhi viện, nàng trải qua không ít khó khăn, vì mong có một gia đình yên bình, nàng luôn tìm cách lấy lòng các mẹ nuôi, phụ giúp họ những việc lớn nhỏ.
Cứ thế bôn ba ngày tháng, cuối cùng được Diệp Nhu Thanh dẫn ra thế giới bên ngoài, với ý định biến nàng thành cây rụng tiền cho tập đoàn Hải Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng thoáng nghĩ có nên nấu dư một chút cho đại hoàng tử không, ở đây chỉ có mình nàng và hắn, người nấu cơm cung hoàng tử không lẽ không tập trung hết cho thái giám nhỏ là nàng sao?
Dù sao món ăn cũng của hắn, nàng ăn một mình cũng không yên lòng.
Hơn nữa, nấu cơm cho hắn cũng là thể hiện thiện ý mà!
Vân Mặc mỉm cười vui vẻ.
Ăn xong, nàng đến gõ cửa phòng hoàng tử, muốn đánh thức hắn dậy.
Dù chuẩn bị trước tinh thần, tim nàng vẫn rộn ràng run nhẹ.
"Cốc cốc"
"Phập!"
Con d.a.o nhỏ đ.â.m xuyên qua lỗ thủng, nằm sát bàn tay đang gõ cửa của nàng.
Giọng nói khàn khàn vọng ra bên ngoài, nghe có vẻ không kiên nhẫn:
"Cút!"
Vân Mặc hoảng sợ không kìm được, nhưng nghĩ nếu không cố lấy lòng bạo quân này, chắc chắn sẽ c.h.ế.t thảm.
Theo cốt truyện, hoàng thượng cố ý đẩy hắn ra chiến trường để mượn đao giặc diệt trừ hậu họa cho nhị tử Lệ phi.
Mê Truyện Dịch
Tuy vậy, mỉa mai thay, sau bốn năm ngoài chiến trường, hắn không c.h.ế.t mà còn dẫn binh về thảm sát chốn hoàng cung Đại Yến, xương chồng chất, m.á.u tràn sông.
Vì thế, nàng phải cố gắng đối xử tốt với hắn để giữ mạng sống trong thế giới này.
“Đ… điện hạ, nô tài thỉnh điện hạ dậy sớm, đã tới giờ dùng cơm rồi…”
Nhất Dạ khẽ nhíu mày bên trong phòng, chuyện quỷ gì vậy? Theo lẽ thường, tên này phải khiếp sợ mà tránh xa hắn vạn dặm mới đúng, sao hôm nay lại tự nhiên tỏ vẻ khúm núm lấy lòng hắn? Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai gọi hắn thức dậy bao giờ.
Nhất Dạ tự cười nhạo mình, khóe môi hé lộ vài nét buồn bã mà chính hắn cũng không nhận ra. Lông mi rũ xuống, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Nhất Dạ không cần những sự nịnh nọt rẻ tiền đó!
Giọng nói của hắn truyền ra lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, bàn tay nắm chặt run rẩy.
“Ta nói lần hai, mau rời đi! Nếu còn làm phiền ta…” – hắn rít nhẹ qua kẽ răng – “Giết…”
“N… nô tài đã để phần cơm cho điện hạ ở bên ngoài. Nô tài xin phép cáo lui.”
Nói xong, nàng không dám ở lại thêm phút nào nữa. Sát khí của nhân vật phản diện quá dữ dội, dù chỉ cách một cánh cửa, nàng cũng cảm thấy sợ hãi tột độ, mồ hôi lạnh vô thức thấm đẫm sống lưng.