Nàng thích cái cách anh nhiệt huyết nói về ước mơ của bản thân, thích ánh mắt anh lấp lánh trong trẻo khi nghĩ về hoài bão của anh.
Nàng nói, thật tiếc, anh thông báo đột ngột rời đi như thế, làm nàng chưa kịp chuẩn bị quà cho anh.
Nếu vậy, nàng có thể ôm anh một cái, coi như là món quà chia tay của nàng dành cho anh không?
Anh ngẩn người vì câu nói của nàng, rồi sau đó anh bật cười, liền đáp có thể.
Một phút đồng hồ trôi qua, nàng ôm anh thật chặt, như ôm cả thế giới trong tim.
Sau đó, anh choàng một chiếc khăn xinh xắn vào cổ nàng.
Anh bảo.
- "Lúc đắn đo nghĩ xem nên mua quà tạm biệt thế nào để dành tặng em, anh đột nhiên bắt gặp chiếc khăn này ở cửa hàng, cảm thấy nó rất hợp với em.
Tiểu công chúa, mùa đông sắp đến rồi, đừng để bản thân chịu ủy khuất đấy nhé."
Đó là chiếc khăn màu xanh dương.
Bản thân anh còn vận dụng tài năng tuyệt vời của mình, mất mấy tiếng đồng hồ để khiến chiếc khăn ấm áp này điểm thêm những con sóng ngoài biển khơi, ở nơi ấy, muôn nghìn vì sao lung linh tỏa sáng, có tiểu công chúa đang mỉm cười xinh đẹp, vui vẻ đùa giỡn với những con sóng.
Nhưng bí mật nhỏ đó anh sẽ không nói cho nàng.
Anh nghĩ, khi ngắm nhìn kĩ chiếc khăn đấy thôi, nàng sẽ nhận ra tác phẩm của anh.
Đôi mắt nàng cay xè, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, những hạt lệ lăn dài như trân châu, bi thương rơi xuống.
Chàng trai khẽ giật mình, đôi mắt của tiểu công chúa chẳng còn an tĩnh lạnh nhạt, mà đang cuồn cuộn nổi sóng, vì anh.
Nàng nghẹn ngào hỏi.
- "Anh à, liệu chúng ta có thể gặp lại nhau không?"
Anh xoa đầu nàng, rồi âu yếm lau đi những giọt lệ của nàng.
- "Tiểu công chúa không cần bi quan.
Trái Đất tròn như thế, rồi sẽ có ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Nàng vẫn cứ khóc.
Anh dịu dàng bảo nàng.
- "Em biết không, lần đầu tiên gặp em, nhìn thấy em suy tư và cô độc, anh tự hỏi, tại sao một cô bé nhỏ tuổi lại mang khí chất như thế? Anh đã nghĩ, nếu như em cười, khẳng định cảnh vật xung quanh sẽ vì em mà tươi đẹp như trăm hoa đua nở.
Vì vậy, trước khi anh rời đi, em có thể hứa với anh sẽ luôn nở nụ cười mỗi ngày không, tiểu công chúa bé nhỏ?"
Thế là nàng ngưng khóc, chỉ là vẫn còn hơi sụt sịt.
Như ý anh, nàng liền cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
Cho dù đề nghị của anh mỗi ngày nàng đều nở nụ cười thật khó, nhưng ít nhất bây giờ, nàng vẫn có thể nở nụ cười vì anh.
Nàng thật hi vọng, trong mắt anh, hình ảnh của nàng luôn là đẹp đẽ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- "Anh à, để sau này chúng ta đỡ mất quá nhiều thời gian tìm thấy nhau, em cũng sẽ cố gắng trở nên sáng chói rực rỡ.
Để rồi, dù chúng ta có xa nhau ngàn trùng, em cũng có thể nhìn thấy anh, mà anh, cũng sẽ bắt gặp được em."
Mê Truyện Dịch
Nàng nghiêm túc như vậy làm anh kinh ngạc.
Sau đó, anh mỉm cười đưa tay ra.
- "Vậy thì chúng ta cùng ngoắc tay hứa nhé, tiểu công chúa của anh."
Năm ấy, có chàng trai mang theo tuổi thanh xuân và hoài bão rời khỏi quê hương.
Cùng ngày sau đó, chiếc máy bay số hiệu MU5735 đến Mỹ gặp sự cố, toàn bộ những người trên chuyến bay đều tử vong.
Truyền thông đưa tin khắp nơi về vụ tai nạn đáng tiếc.
Những bài báo, trên ti vi đều chiếu bản tin về tới vụ tai nạn ấy.
Đáng chú ý rằng trên chuyến bay còn có một tài năng trẻ, chàng trai chỉ mới 18 tuổi mà đã có tác phẩm đoạt giải quốc tế, tương lai sau này tài hoa sẽ ngày càng nở rộ, chỉ tiếc rằng anh còn chưa kịp thực hiện ước mơ lớn nhất đời mình, thì anh đã thiệt mạng trong một sự cố đáng tiếc.
Năm ấy, ánh mặt trời của nàng đã mất.
Thế nhưng, cô bé 7 tuổi Vân Mặc sống lạc lõng cô đơn ở cô nhi viện, vẫn không hề hay biết sự thật đau lòng ấy.
Hằng đêm, nàng vẫn mơ về anh.
Anh chính là động lực, là ánh sáng duy nhất để nàng theo đuổi và có khát vọng sống.
《Thần c.h.ế.t đã tàn nhẫn cướp anh đi mất, còn nàng thì chờ đợi và nhớ mong anh trong vô vọng.
Mối tình đầu của nàng, đã từng thơ ngây và chua xót như thế.》
Mười hai năm sau đó, Vân Mặc 19 tuổi.
Tài năng của nàng đã được công nhận.
Giới chuyên môn và công chúng đánh giá rất cao về những điệu múa của nàng.
Có nhiều người ghen tị vì tài năng của nàng.
Nhưng họ có biết đâu, thiên phú quyết định thành công chỉ là phần nhỏ, mà nỗ lực cố gắng trăm ngàn lần mới có thể bước tới đỉnh vinh quang.
Cố gắng nỗ lực của nàng ra sao, họ đâu nhìn thấy? Chỉ phán xét qua vẻ bề ngoài mà ghen tị với tài năng của nàng.
Không lâu nữa đâu, nhất định nàng sẽ nổi tiếng, hình ảnh của nàng sẽ phủ sóng khắp nơi.
Gió mang theo kí ức khó quên, khẽ thổi nhành hoa non dại.
Nhật ký, ngày...tháng...năm...
《Anh à, hôm nay chị Diệp đã đưa cho em một kịch bản.
Chị ấy nói, chỉ cần em tiếp tục phát huy tốt như những màn biểu diễn trước, em sẽ trở thành một ngôi sao hạng A, hình ảnh của em sẽ rất nhanh phủ sóng toàn quốc.