Mới đây thôi, quần thần còn dâng sớ xin tân đế nên mở rộng hậu cung, đã bị ngài tức giận gạt phăng chiếc tấu sớ đó xuống đất.
Tân đế còn nói.
- "Đời này của trẫm, chỉ có một người.
Ai dám dị nghị, lập tức phán chết."
Lời vua như vàng tựa ngọc, một lời của ngài, không biết dấy lên bao nhiêu phong ba sau đó.
Các thiếu nữ ở kinh thành đều vô cùng ngưỡng mộ vì tình yêu của tân đế dành cho tân hậu, thậm chí còn có chút ghen tị với tân hậu.
Nhưng tân hậu tài sắc đều vẹn toàn, thế gian duy nhất chỉ có một người con gái như vậy, tân đế thủy chung thương yêu nàng đến nghịch thiên, cũng đâu quá đáng?
Tóm lại, tân đế và tân hậu quả là đôi uyên ương được trời đất ưu ái, nghìn năm có một.
Chẳng bao lâu, thần dân còn thêu dệt lên mối tình cổ tích nhất sinh, nhất thế, nhất song thân của hai người.
Nơi hoàng cung Đại Yến, Hạ Nhã Tịch mặc áo choàng đỏ lông trắng, xinh đẹp kiều diễm đứng bên bờ hồ liễu rủ.
Cung nữ cạnh nàng không ngừng nói chuyện về hoàng thượng, rằng hoàng hậu quả là người phụ nữ cao quý hạnh phúc nhất thế gian.
Nghe những câu chuyện của thần dân thêu dệt mà người cung nữ kể lại, Hạ Nhã Tịch chỉ cười.
Binh quyền bề ngoài nằm ở tay hoàng thượng, nhưng thực chất tất cả đều do hoàng hậu nắm giữ, nàng nắm quyền lực trong tay, hoàng đế sao dám để nàng phận ý đây?
Chỉ sợ, hoàng đế có lòng muốn mở rộng hậu cung, còn phải nhìn sắc mặt của nàng.
Nếu như nàng phận ý, ngôi vị của hoàng đế của chàng, e là chẳng giữ được.
Nực cười làm sao, mỉa mai làm sao!
Tân đế và tân hậu ngoài mặt là đôi phu thê bao người ngưỡng mộ, nhưng kì thực chỉ có tân đế đơn phương thầm yêu tân hậu, còn tân hậu, trái tim đã lỡ rung động vì kẻ khác.
Mối tình đầu như vầng trăng trên cao, chẳng bao giờ chạm tới của tân hậu, chính là vị bạo quân đời trước.
Tân hậu lấy tân đế chẳng qua gương mặt tân đế bảy phần giống vị bạo quân kia, cũng vì lòng tự tôn bị tổn thương rất lớn không chấp nhận được người mình yêu lại si mê kẻ khác, hoặc có thể giữa tân đế và tân hậu đã xảy ra một đêm hoang đường, mà nàng miễn cưỡng ở cạnh tân đế.
Nếu như thần dân Đại Yến biết được sự thật, không rõ sẽ phản ứng thế nào?
Nhưng việc đã đến nước này, chẳng bằng nàng cứ sống trong sự giả dối này đi.
Hạ Nhã Tịch xoay người, cô độc đến một nơi.
Đó là mật thất của nàng.
Nơi mật thất đó rất lạnh lẽo, đó là nơi bí mật để t.h.i t.h.ể bạo quân Lý Nhất Dạ.
Hạ Nhã Tịch đã tổn bao công sức để kiếm về đủ dược liệu quý hiếm nhất, với mong muốn bảo tồn thể xác của hắn.
Mỗi đêm, nàng đều đi xuống mật thất này, để ngắm nhìn vọng tưởng người mà mình thương nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ chẳng ai ngờ được, xác vị bạo quân đời trước lại nằm trong tay tân hậu.
Hạ Nhã Tịch đơn độc cầm ngọn nến, lạnh nhạt đi xuống mật thất, tuy vậy, lần này đến mật thật, nàng kinh ngạc phát hiện xác vị bạo quân đã biến mất.
Đáy lòng nàng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Mật thất này, kẻ nào phát hiện ra? Hắn đã biết được những gì?
Hạ Nhã Tịch còn đang rối loạn suy nghĩ, thì bỗng nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm nàng tựa như ác thú, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Nàng lập tức xoay người, thì bất ngờ đối diện với một gương mặt vô cảm.
Ồ, đó là tân đế ngây thơ dịu dàng của nàng.
Vũ nở nụ cười xinh đẹp lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp đầy tò mò.
- "Hoàng hậu của ta, nàng đang làm gì ở đây?"
Trái tim của Hạ Nhã Tịch đập mạnh một cái.
Mê Truyện Dịch
Người trước mắt vẫn là bộ dáng ngây thơ hiền dịu bao ngày, sao nàng cảm thấy có điều gì khác lạ?
Tựa như là..
chàng đang cố gắng khắc chế để tỏ ra bình thản như thường, nhưng thực chất đã sớm vặn vẹo biến chất.
Gương mặt của Hạ Nhã Tịch đã sớm cứng đờ, sau đó nàng lạnh lùng hỏi.
- "Ngươi đã biết được những gì?"
Hay thật đấy, nàng chẳng những không phối hợp diễn với chàng, còn trực tiếp xé rách tấm màn giả dối giữa hai người.
Nàng là hoàng hậu của chàng, đáng lẽ nàng phải dịu dàng nhu thuận, nhưng lòng nàng không những dành cho kẻ khác, đến khi hắn c.h.ế.t rồi vẫn còn cố chấp dây dưa với hắn.
Hơn nữa, nàng còn gọi chàng là cái gì?
Chàng là hoàng đế một quốc, mà trước mắt nàng chẳng khác gì một con ch.ó trung thành.
Vũ thực sự đã phát điên rồi, gương mặt chàng lộ ra sự tàn nhẫn, chàng cười cười.
- "Cái gì ta cũng biết."
Đối với câu trả lời thẳng thắn của Vũ, Hạ Nhã Tịch hơi bất ngờ, nhưng sau đó nàng lập tức rút cây sáo trong ngực, kề vào chiếc cổ tinh xảo của chàng.
Từ trong những chiếc lỗ của cây sáo, hiện lên những chiếc gai nhọn hoắt.
- "Trả hắn cho ta!"
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng khiến chàng đau đớn.
- "Ha, nếu ta nói ta không trả hắn được cho nàng, còn sớm đã đem xác hắn băm làm nhiều mảnh, nàng sẽ g.i.ế.c ta?"