Thanh âm của nàng lúc ấy tuy nhiễm đầy sát khí nhưng trong trẻo như chim sơn ca, lại mang theo vài phần cao ngạo.
Từng lời từng lời, bất giác khắc sâu vào tâm trí hắn, khó mà quên được.
Người trước mắt này, là dùng thuốc phá hủy thanh giọng sao?
Cũng khó trách, bởi vì hiện giờ nàng đang nữ phẫn nam trang.
Nàng có thể dối lừa toàn bộ giang sơn Đại Yến, nhưng sao nàng có thể che mắt được thần linh, ma quỷ?
- "Đa tạ cô nương, tại hạ đã tỉnh rồi."
Giọng của hắn mang vài phần tản mạn lười biếng, lại có muốn trêu ngươi ai đó.
Vị hoàng đế cao ngạo quả nhiên giật mình, đôi mày thanh tú khẽ chau lại.
Từ trước đến giờ nàng luôn cẩn thận bảo vệ giới tính của mình, ai cũng chưa nhìn được thấu.
Vậy mà nam nhân lạ mặt này, sao hắn có thể nhìn ra?
Đáy lòng nàng nổi lên tia lạnh giá, ám khí trong ống tay chuẩn bị vung lên.
Bỗng nhiên có giọng nói bẩm báo bên ngoài.
Mê Truyện Dịch
- "Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu nghe tin bệ hạ là người săn thú nhiều nhất đêm qua, nên có đem chiếc khăn chính tay thái hậu thêu đến ban thưởng."
Vân Mặc tạm thời thu ám khí lại, lạnh lùng ra ngoài, nhận chiếc khăn thêu.
Đó là một chiếc khăn rất tinh xảo, thêu con rồng vờn bên khóm hoa, bên trên là hai chữ "Vân Mặc".
Sát khí của Vân Mặc đã tản đi không ít.
Nàng trầm mặc cất chiếc khăn vào trong ngực.
Người thái giám khẽ nói với nàng.
- "Thái hậu có nhờ nô tài chuyển lời đến bệ hạ rằng, thái hậu đã chọn ra một số cô nương như ý, rất mong bệ hạ sớm hồi kinh để chọn lựa."
Cuối cùng thì mục đích chính của thái hậu vẫn là việc này.
Phải rồi, hoàng đế bệ hạ năm nay 16, tuấn tú vô song, trị quốc an khang, lương thiện thương người.
Ngài tốt đẹp đến như vậy, mà thần dân Đại Yến vẫn chưa có điểm hài lòng.
Bởi vì hiện nay ngài 16 tuổi, tại sao hậu cung vẫn trống vắng cô quạnh?
Thái hậu lo lắng về người kế tự mà sốt ruột đến muốn điên.
Hoàng đế bệ hạ đã từng khước từ biết bao cô nương do đích thân thái hậu lựa chọn.
Trách tầm nhìn của Vân Mặc quá cao, hay là nàng có bệnh không tiện nói?
Vân Mặc thì chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Nàng phất tay áo cho người thái giám kia rời đi, tỏ vẻ bản thân đã hiểu ý thái hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến khi chỉ còn lại mình nàng, sát khí ẩn dưới đáy mắt khẽ lóe lên.
Ngay khi Vân Mặc bước vào trong trại, ám khí từ trong tay áo của nàng vung ra, hướng thẳng về phía Nhất Dạ.
Nhưng chẳng ngờ được, những ám khí của nàng nhanh chóng hóa thành bột mịn.
Còn vị nam nhân xa lạ nào đó, từ bao giờ đã đứng trước mặt nàng.
- "Tiểu cô nương có can đảm thật đấy, lại muốn g.i.ế.c ta?"
Vân Mặc hoảng hốt khi nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mắt.
Làm sao hắn có thể...hóa tan ám khí của nàng?
Hắn là ai?
Vân Mặc cực kì kinh sợ mà âm thầm đánh giá hắn.
Mẫu hậu của Nhất Dạ vốn là công chúa loài cửu vĩ hồ, nhan sắc đẹp đến nghịch thiên, ngay cả Ma vương cũng tuấn tú vô song, hắn là Thái tử Ma quốc, từ khi sinh ra đã trở hữu gương mặt vừa tà mị lại tuấn tú yêu nghiệt, hội tụ hết thảy toàn bộ vẻ đẹp của mẹ cha.
Nhưng tiểu cô nương trước mắt cho dù là tiên nữ hay phàm nhân, đều không bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, chỉ có lòng phòng bị cực mạnh với hắn.
Nhất Dạ khẽ nheo mắt, hắn định thi triển ma pháp mê hoặc nàng, để xem khi nàng là phàm nhân, liệu có còn chống cự được ma pháp của hắn? Nhưng thật kì lạ, tiểu cô nương không bị ảnh hưởng, đôi mắt xinh đẹp vẫn phẫn nộ nhìn hắn như muốn g.i.ế.c người.
Tuy vậy, khi là phàm nhân, nàng cũng đã thay đổi.
Nếu như trước khi, nàng có thể cùng hắn bất phân thắng bại, thì hiện giờ chỉ có thể bi phẫn nhìn hắn mà không thể phản kháng.
Trong quá trình Nhất Dạ thi triển ma pháp định mê hoặc Vân Mặc, Vân Mặc nhìn thấy ánh mắt ma mị như có ngọn lửa nhảy nhót trong mắt hắn, nàng đã hiểu, hắn không phải là con người!
- "Trẫm chỉ là vua một quốc, ngươi muốn gì, chỉ cần trong khả năng của trẫm, trẫm sẽ đáp ứng ngươi, chỉ cần, ngươi bảo vệ bí mật của trẫm."
Vân Mặc trấn định, nhìn thẳng vào mắt Nhất Dạ.
Bất tri bất giác, nàng phải hạ mình trước một người.
Mang hắn về, là sai lầm của nàng.
Giữa hai người, đã định sẵn là nghiệt duyên, tương sinh tương khắc.
Nhất Dạ khẽ cong môi, hắn bắt đầu thích tiểu tiên nữ khi nàng là phàm nhân rồi đấy.
- "Thật buồn cười! Tiểu cô nương là muốn ra điều kiện với ta?"
- "Phải."
- "Vậy nếu thứ ta muốn là tính mạng của nàng, nàng sẽ cho ta chứ?"
Đôi mắt Vân Mặc ánh lên tia sáng.
Nàng không thể tin được nhìn vào nam nhân yêu nghiệt trước mắt.
Trái tim của nàng đập thình thịch, sau đó chậm rãi siết chặt ám khí đang giấu trong tay.
Rất nhiều suy nghĩ chậm rãi lưu chuyển trong đầu, sát khí nồng đậm không thể che giấu nơi đáy mắt.