Bạch Thời Miểu

Chương 1: CHƯƠNG 1



Trọng sinh trở về, ta đã tránh né mọi lần chạm mặt với Lâm Tu Ngôn.



Hắn đến Nhạc Vân Thư Viện ở Kỳ Thành, ta đến Tề Thiện Dược Đường ở Phong Thành.



Hắn đã mua sẵn nhà tân hôn ở Kỳ Thành,



ta dọn vào một tiểu viện chim hót hoa nở ở Phong Thành.



Tất cả những điều này chỉ vì,



Kiếp trước, ngay cạnh sân viện tân hôn của chúng ta, hắn đã mua thêm một căn nhà khác,



để cho bạch nguyệt quang của hắn ở.



Vì không muốn bạch nguyệt quang phải cô độc đến già, hắn đã lén lút cho nàng ta hai đứa con.



Còn nhi tử của ta, lại tiếc nuối vì ta đã không c.h.ế.t sớm hơn.



Để cho cha nó và bạch nguyệt quang không thể thành người yêu cuối cùng cũng về bên nhau.



1



Sau khi lấy lại canh thiếp của ta và Lâm Tu Ngôn từ chỗ bà mối, ta thở phào nhẹ nhõm.



Không ai biết, ta đã trọng sinh.



Bà mối rất không vui: "Bạch tiểu thư, lát nữa ta phải đến nhà cô và Lâm gia đưa canh thiếp rồi, sao giờ cô lại lấy về làm gì? Không muốn định thân nữa à?"



Ta biết bà ta chỉ tiếc tiền lễ môi giới chứ không thật lòng quan tâm đến ta.



Bèn dúi cho bà ta một nén bạc, lúc này bà ta mới im lặng.



Ra khỏi nhà bà mối, ta cất canh thiếp của mình vào trong tay nải.



Vốn định vứt của Lâm Tu Ngôn đi, nhưng sợ gây phiền phức cho bà mối nên cũng nhét vào tay nải.



Đợi đến Lâm gia rồi trả lại cho Lâm Tu Ngôn là được.



Đời này, ta và Lâm Tu Ngôn không thể nào thành thân được nữa rồi.



2



Ta đến Kỳ Thành là để thành thân với Lâm Tu Ngôn.



Hắn mua một căn nhà ở Kỳ Thành, làm nhà tân hôn của chúng ta.



Hắn không có thời gian trang hoàng, nên bảo ta đến trước, sắp xếp nhà cửa một phen.



Hôm nay là ngày đã hẹn, bà mối đến nhà trao đổi canh thiếp.



Kiếp trước, hắn không về, ta đã nhận canh thiếp của hắn dưới ánh mắt kỳ quặc của bà mối, rồi lại thay hắn nhận canh thiếp của mình.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau này ta mới biết, bạch nguyệt quang của hắn hay tin hắn sắp định thân vào hôm đó, đã nhảy sông ngay trước mặt hắn.



Sau khi cứu người lên, hắn đưa về nhà chăm sóc tận tình.



Lúc bà mối đến nhà, hắn đang bận tối mắt tối mũi nấu canh sắc thuốc cho bạch nguyệt quang.



Tất cả những chuyện này, ta hoàn toàn không hay biết.



Mãi đến khi c.h.ế.t đi rồi, ta mới biết người phụ nữ ở nhà bên cạnh tên là Nhạc Vân Lộ, nàng ta vì Lâm Tu Ngôn mà cả đời không lấy chồng.



Nhưng nàng ta có hai đứa con, một trai một gái, đều là con của Lâm Tu Ngôn.



Lâm Tu Ngôn thấy có lỗi với nàng ta, sợ nàng ta về già không nơi nương tựa, không chỉ cho nàng ta hai đứa con mà còn bắt nhi tử ta nhận nàng ta làm mẹ nuôi, phải hiếu thuận với nàng ta.



Sau đó, nhi tử ta trở thành trưởng tử ngoan của Nhạc Vân Lộ, thành người ca ca tốt của đôi trai gái kia.



Gia đình năm người bọn họ sống vui vẻ náo nhiệt ở Kỳ Thành.



Còn ta, một mình già c.h.ế.t trong căn nhà cũ ở Lâm Huyện.



Sau khi chết, ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện chưa kịp từ biệt chồng con lần cuối, hồn phách bay về căn nhà ở Kỳ Thành.



Gia đình năm người họ đang quây quần bên bếp lửa trò chuyện đêm khuya.



Phu quân nói với nhi tử: "Người hầu nhà cũ gửi thư đến, nói mẫu thân con sắp không qua khỏi rồi, ngày mai về tiễn bà ta con một đoạn."



Nhi tử giọng bình tĩnh đáp: "Vâng, thưa cha. Cha cũng không cần quá đau buồn. Mẫu thân gả cho cha, hưởng phúc cả đời, cũng coi như không uổng kiếp này."



Ta rất kinh ngạc.



Kinh ngạc trước thái độ của bọn họ.



Bọn họ lại bình tĩnh bàn luận về một người sắp c.h.ế.t như vậy, cứ như thể người đó không phải vợ hắn, không phải mẹ nó, mà chỉ là một người qua đường không hề liên quan.



"Đợi mẫu thân mất rồi, cha hãy cưới Dì Vân đi.



"Dì Vân thay mẫu thân chăm sóc cha gần cả đời rồi, cha cũng nên cho Dì Vân một danh phận."



Nhi tử nhìn Nhạc Vân Lộ với vẻ quyến luyến kính yêu.



Lâm Tu Ngôn cũng nhìn bạch nguyệt quang đầy trìu mến.



"Vân Lộ, là lỗi của ta. Nếu không phải vì báo đáp ơn cứu mạng của cha nàng ta đối với cha ta, ta đã không cưới người đàn bà kia."



"May mà nàng ta sắp đi rồi, ta vẫn còn kịp bù đắp cho nàng."



Nhi tử cảm khái: "Dì Vân chính là quá si tình với cha, mới lãng phí năm tháng như vậy."



"Cha cũng quá coi trọng lời hứa rồi."



"Con nhìn hai người yêu nhau mà không thể thành đôi, cũng sốt ruột thay."



"Nếu như mẫu thân có thể sớm hơn một chút... thì tốt rồi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com