Bạch Thời Miểu

Chương 3



Ta cảm ơn người làm, đứng ngẩn người trước cửa Tề Thiện Dược Đường.



Suy nghĩ bước tiếp theo nên đi đâu về đâu.



Người làm đột nhiên từ trong cửa chạy ra, thấy ta vẫn còn đứng đó, mặt mày hớn hở.



"Cô nương, may mà cô chưa đi xa. Chưởng quỹ của chúng tôi quen biết vị Tề đại phu mà cô nói, cô mau vào đây với tôi."



Lòng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo vào trong.



Người làm dẫn ta vào phòng trong, chưởng quỹ đang cầm một phong thư đợi ta.



"Cô tên là Bạch Thời Miểu?"



Ta gật đầu.



"Đây là thư Tề đại phu để lại cho cô."



"Bà ấy nói nếu cô muốn tìm bà ấy thì cầm thư này đến Tề Thiện Dược Đường ở Phong Thành."



Cổ họng ta nghẹn lại trong giây lát.



Hóa ra, Tề đại phu từ sớm đã để lại cho ta một lựa chọn khác cho cuộc đời.



Kiếp trước, ta đã bỏ lỡ.



Kiếp này, may mà ta đã đến.



Chưởng quỹ hỏi ta: "Cô muốn đến Phong Thành sao?"



Mắt ta đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.



"Từ Kỳ Thành đến Phong Thành đường sá xa xôi, một mình cô nương đi đường không an toàn."



"Năm ngày nữa, chúng tôi phải vận chuyển dược liệu đến Phong Thành, cô có thể đi cùng."



"Mấy ngày này, cô chuẩn bị cho tốt đi."



"Đến Phong Thành rồi thì khó mà quay về dễ dàng được đâu."



Ta mừng rỡ vô cùng, rối rít cảm ơn chưởng quỹ.



Bái biệt chưởng quỹ xong, đang định ra cửa thì Lâm Tu Ngôn dìu một người phụ nữ đi vào.



Ta vội lùi lại một bước, quay vào phòng trong.



Đây là lần đầu tiên trong cả kiếp trước và kiếp này ta tận mắt nhìn thấy Nhạc Vân Lộ.



Không thể nói là đẹp đến mức nào, nhưng là một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối, khiến người ta nhìn thấy mà thương.



Ta nghe thấy bọn họ nói với đại phu, không cẩn thận bị rơi xuống nước, muốn bốc ít thuốc trị cảm lạnh.



Đại phu ân cần dặn dò, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, tránh để lại bệnh gốc hàn, ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi.



Hai người nhìn nhau, mặt đều hơi ửng đỏ.



Kiếp trước, trước khi ta và Lâm Tu Ngôn thành thân, ngày nào hắn cũng bận đến tối muộn mới về, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều do một tay ta lo liệu.



Ta cứ tưởng hắn bận việc ở thư viện, nào ngờ là sợ người ta bị bệnh gốc hàn, nên bận chăm sóc bạch nguyệt quang.



Hắn quả thực chăm sóc người ta rất tốt, không hề ảnh hưởng chút nào đến việc sinh con.



Nghĩ đến sự đùa cợt của hai người này đối với ta ở kiếp trước, ta quay người đi tìm người làm bốc hai thang thuốc.



5



Đến bữa tối Lâm Tu Ngôn mới về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hắn thay quần áo xong, ngồi vào bàn ăn, đợi một lát, thấy ta không bưng cơm lên, liền mở miệng hỏi:



"Tối nay ăn gì?"



Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu vá quần áo.



Đường đến Phong Thành xa xôi, ta phải chuẩn bị thêm hai bộ quần áo để thay giặt trên đường.



"Ta ăn rồi."



"Nếu ngươi chưa ăn thì tự đi mà nấu."



Lâm Tu Ngôn hơi sững sờ.



Kiếp trước, hắn cũng về muộn như vậy, ta luôn hâm nóng cơm canh và nước nóng trên bếp cho hắn.



Hắn vừa vào cửa là có cơm nóng để ăn, ăn xong còn có nước nóng để tắm.



Nhưng bây giờ, ta không muốn hầu hạ hắn nữa.



Dựa vào đâu mà hắn làm nô tài ở chỗ bạch nguyệt quang, về nhà lại bắt ta chăm sóc hắn?



Lâm Tu Ngôn đứng dậy, tiếng đẩy ghế hơi mạnh.



Ta cứ mải mê làm việc của mình.



Hắn đi đến bên cửa, lại quay người nói:



"Nàng có phải đang giận ta không?"



"Ta biết hôm nay bà mối đến đưa canh thiếp, ta không có nhà là ta sai."



"Nhưng ta cũng không cố ý."



"Trên đường về nhà, ta gặp người rơi xuống nước, phải đi cứu người, nên mới không về kịp."



Ta không ngẩng đầu, chỉ "ừm" một tiếng nặng nề.



Hơi thở của hắn lập tức nặng nề hơn mấy phần.



"Nàng đừng có gây sự vô lý."



"Đó là một mạng người."



"Ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy c.h.ế.t đuối mà không cứu."



Ta ngẩng đầu, nhìn kỹ vẻ mặt hắn.



Mặt hắn đỏ bừng, rõ ràng là giận không nhẹ.



Hắn đang giận cá c.h.é.m thớt lên đầu ta sao?



Có phải hắn nghĩ bạch nguyệt quang của hắn nhảy sông là do ta? Là ta chiếm vị trí vị hôn thê của hắn, chia rẽ uyên ương?



Nhưng cái "gậy" chẳng biết gì như ta đây lại không vô tội sao?



"Ai rơi xuống nước?"



"Cứu người mà cứu đến tận giờ này?"



Vẻ mặt Lâm Tu Ngôn thoáng chút hoảng hốt, rồi lập tức thẹn quá hóa giận.



"Nàng đúng là không thể nói lý lẽ."



Nói xong, hắn hất mạnh rèm cửa rồi bỏ đi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com