Bạch Thời Miểu

Chương 6



Từ nhà bác Vương ra, ta về nhà mình.



Mới rời đi hơn mười ngày mà trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng.



Ta mất chút thời gian quét dọn sạch sẽ bụi bặm.



Đồ đạc trong nhà ta đều không mang đi được, chỉ gói kỹ bài vị của cha mẹ bằng vải, cất vào trong tay nải.



Khóa kỹ cửa nhà, ta ra khỏi huyện thành đi tảo mộ cha mẹ.



Trên đường gặp mấy đứa trẻ đang vung cành cây chơi trò đánh trận.



Nhìn bóng dáng ngây thơ hồn nhiên của chúng, tim ta bỗng đau nhói từng cơn.



"Nếu như mẹ có thể sớm một chút... thì tốt rồi."



Ta không bao giờ quên được vẻ tiếc nuối và xót xa trên mặt nhi tử khi nó nói câu này.



Nó tiếc nuối sao mẹ ruột của nó lại sống lâu như vậy.



Nó xót xa vì cha nó và Dì Vân không thể bên nhau trọn đời vì sự tồn tại của mẹ ruột nó.



Ta đưa tay ôm ngực, cảm giác nghẹt thở ập đến.



Nhi tử bắt đầu trở nên như vậy từ khi nào?



Trước ba tuổi, nhi tử luôn ốm yếu bệnh tật.



Cha mẹ chồng sợ đứa bé khó nuôi, cứ thúc ta sinh thêm đứa nữa.



Họ nói nhi tử họ đã làm sơn trưởng thư viện, tiền đồ rộng mở, không thể chỉ có một đứa con nối dõi.



Ta phải khai chi tán diệp thật nhiều cho nhà họ Lâm già của họ mới được.



Ta không đồng ý.



Toàn bộ tâm sức của ta đều dồn vào nhi tử.



Chỉ sợ lơ là một chút, nhi tử sẽ thật sự không nuôi nổi.



Cha mẹ chồng vì chuyện này mà gây khó dễ cho ta không ít, họ cũng không thích nhi tử ta.



Họ ngừng dùng lời lẽ chèn ép ta từ khi nào nhỉ?





Là sau khi nhi tử ngày càng khỏe mạnh ư?



Ta ngẫm nghĩ kỹ lại.



Hình như không phải.



Là từ sau khi con của Nhạc Vân Lộ ra đời.



Họ không bao giờ nhắc đến chuyện bắt ta khai chi tán diệp nữa.



Hóa ra, họ đã sớm biết sự tồn tại của Nhạc Vân Lộ.



Ta nghĩ, họ không vội để con của Nhạc Vân Lộ nhận tổ quy tông, tám phần là vì tiếc sự chăm sóc chu đáo của ta dành cho họ.



Còn nhi tử, nó dần xa cách ta là sau khi được Lâm Tu Ngôn đưa đến Kỳ Thành.



Ban đầu, tháng nào nó cũng về thăm ta một lần, lần nào cũng có chuyện nói không hết.



Sau đó, số lần nó về thăm ít dần, lời nói cũng ngày càng ít đi.



Về sau nữa, mỗi năm chỉ có Tết nó mới theo Lâm Tu Ngôn về một lần.



Ta quan tâm cuộc sống của nó ở Kỳ Thành, quan tâm chuyện học hành, nó lại rất mất kiên nhẫn, bảo đừng hỏi nhiều.



Ta tưởng nó đến tuổi "con lớn mẹ khó bảo".



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng khi ta biến thành ma, rõ ràng nhìn thấy nó đối với Nhạc Vân Lộ, đối với Lâm Tu Ngôn, đối với con cái của Nhạc Vân Lộ, thì cười nói vui vẻ, thao thao bất tuyệt.



Chẳng qua là nó không muốn nói chuyện với ta mà thôi.



Gần đến mộ cha mẹ, tâm trạng ta mới bình tĩnh lại được.



Nhi tử không có gì để nói với ta, nhưng ta lại có cả bụng tâm sự muốn nói với cha mẹ mình.



Ta vừa nhổ cỏ dại, vừa lẩm nhẩm nói chuyện với họ.



Chuyện không thành thân với Lâm Tu Ngôn nữa, chuyện sắp đi Phong Thành, những việc này ta đều không giấu họ.



Dù sao thì sau này một thời gian dài ta cũng không thể về tảo mộ cho họ được.



Vừa về đến nhà, bác Vương đã đến tìm, nói đã thỏa thuận xong.



Nhà kia trả giá hợp lý, nếu ta không có ý kiến gì, họ sẽ mang tiền đến ngay.



Ta đương nhiên không có ý kiến.



Nhưng tiền bán nhà ta không cầm, mà đưa cho bác Vương, nhờ bác ấy những ngày lễ Tết đến thăm mộ cha mẹ ta.



Bác Vương đồng ý ngay tắp lự.



10



Khi ta về đến nhà trong thành, nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ thư phòng.



Là Lâm Tu Ngôn và Nhạc Vân Lộ.



Hai người đang cùng nhau vẽ một bức tranh trên bàn.



Mặt Nhạc Vân Lộ dính chút mực, Lâm Tu Ngôn thấy vậy, đưa tay nhẹ nhàng lau đi.



Vừa quay đầu lại thì thấy ta đang đứng ở cửa.



Hắn vội rụt tay về, ánh mắt hoảng hốt.



"Thời Miểu, nàng về lúc nào thế? Sao không lên tiếng?"



Ta cười khẩy.



Thấy chưa, hắn biết việc mình làm là trái đạo đức, nếu không đã chẳng chột dạ hoảng hốt.



Khuôn mặt vốn đang đỏ ửng vì xấu hổ của Nhạc Vân Lộ cũng trở nên trắng bệch. Nàng ta cúi đầu, nấp sau lưng Lâm Tu Ngôn.



Xem kìa, người đàn bà này cũng biết liêm sỉ đấy chứ.



Nhưng họ lại cứ làm những chuyện vô đạo đức, không biết liêm sỉ.

 

Vậy mà đứa con do chính tay ta nuôi lớn lại ca ngợi cái việc vô đạo đức, không biết liêm sỉ này, tiếc thương cho họ là cặp tình nhân không đến được với nhau.



Bọn họ đúng là đọc sách thánh hiền hay thật đấy!



Ta không để ý đến hai người họ, quay người về phòng.



Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Nhạc Vân Lộ và tiếng dỗ dành dịu dàng của Lâm Tu Ngôn.



Ta thu dọn xong hành lý của mình, xách hai bọc đồ lớn, chuẩn bị ra ngoài.



Nhạc Vân Lộ đột nhiên từ phòng bên lao ra, vừa khóc vừa chạy về phía cổng lớn.



Lâm Tu Ngôn đuổi sát theo sau.



Ta đợi một lúc, không thấy hai người quay lại.



Bèn cầm canh thiếp của Lâm Tu Ngôn vào thư phòng.







 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com