Hai chúng ta như một đôi uyên ương bạc mệnh ôm đầu khóc lớn.
Ta giãi bày tình cảm của mình với nàng, giãi bày sự bất đắc dĩ của ta.
Nàng nói nàng hiểu ta, nàng nguyện ý đợi ta, đợi cả đời cũng được.
Đúng là một cô nương ngốc nghếch.
Một đời dài biết bao nhiêu.
Khi ta về đến nhà, Bạch Thời Miểu đang may vá quần áo.
Ánh nến vàng ấm áp chiếu lên gò má nàng, năm tháng tĩnh lặng.
Nhưng ta lại vô cớ nổi giận.
Nhạc Vân Lộ suýt nữa thì c.h.ế.t đuối, sao nàng có thể như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi may vá?
Ta đùng đùng nổi giận ngồi xuống bàn ăn.
Nàng lại chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi cúi đầu tự mình bận rộn.
Cái liếc mắt đó, lạnh lùng, không chút tình cảm.
Ta đột nhiên bình tĩnh lại.
Nhớ ra hôm nay là ngày bà mối đến nhà đưa canh thiếp.
Mà một ngày quan trọng như vậy, ta lại không có ở nhà.
Ta có chút áy náy.
Nàng không biết gì cả.
Ta không nên giận cá c.h.é.m thớt lên nàng.
Ta hỏi nàng bữa tối ăn gì.
Nàng nói nàng ăn rồi, bảo ta tự đi mà nấu cơm.
Ta sững sờ.
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Kể từ khi nàng đến đây, dù ta về muộn thế nào, nàng cũng sẽ giữ ấm cơm nóng canh nóng trên bếp, ta vừa bước vào cửa, nàng sẽ bưng cơm canh lên bàn, rồi tươi cười bảo ta mau ăn cơm.
Hôm nay sao thế này?
Đúng rồi, nàng giận rồi.
Giận vì ta vắng mặt trong một ngày quan trọng như vậy.
Thế là ta giải thích với nàng vài câu.
Ta đi cứu người bị rơi xuống nước, không phải cố ý không về.
Nàng lại chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt, ngay cả nhìn ta cũng không thèm.
Ta lập tức tức giận bốc lên.
Có người rơi xuống nước, suýt mất mạng, sao nàng có thể lạnh lùng như vậy?
Ta chất vấn nàng.
Nàng hỏi ta, ai rơi xuống nước, tại sao cứu người lại cứu đến khuya như vậy.
Ta lập tức có chút chột dạ.
Nhưng ngay sau đó lại lý lẽ hùng hồn.
Ta đưa Vân Lộ về nhà, sau khi thay quần áo khô ráo, lại đưa nàng đến hiệu thuốc lấy thuốc.
Nàng một mình, mười ngón tay không dính nước xuân, ta tự nhiên phải sắc thuốc xong, để nguội bớt, rồi đút cho nàng uống.
Nàng sợ đắng, ta vừa dỗ dành vừa đút, khó khăn lắm mới đút xong một bát thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng lại mắt đẫm lệ bảo ta ở lại với nàng.
Dù nàng không nói, ta cũng không thể bỏ lại một bệnh nhân như nàng một mình ở nhà.
Cho nên, ta về muộn như vậy, đều là vì ta đang chăm sóc bệnh nhân.
Bạch Thời Miểu dựa vào cái gì mà chất vấn ta?
Ta bỏ lại một câu "không thể nói lý lẽ" rồi rời khỏi phòng khách.
Chỉ là bước chân rời đi có chút hoảng hốt.
2
Sau khi dỗ dành Vân Lộ xong, ta về nhà.
Bạch Thời Miểu không có ở đó.
Ta tưởng nàng lại đi mua sắm đồ dùng thành thân, liền quay người đi đến thư viện.
Tối hôm đó, Bạch Thời Miểu không về.
Ta có chút tức giận.
Người này làm sao vậy?
Chúng ta sắp thành thân rồi, còn bao nhiêu việc chưa chuẩn bị, sao nàng cứ chạy về nhà mẹ đẻ mãi thế?
Bác trai bác gái Bạch đều không còn nữa, nàng một mình chạy về nhà mẹ đẻ làm gì?
Đúng là một chút cũng không biết điều.
Không giống Vân Lộ, ở thư viện giúp ta xử lý các việc vặt lớn nhỏ, không để ta phải bận tâm chút nào.
Tối ngày thứ hai, khi ta về nhà, Bạch Thời Miểu vẫn chưa về.
Ta tức đến mức cơm tối cũng không ăn mà lên giường nằm.
Ngày mai là ngày bà mối đến nhà, sao nàng có thể vắng mặt vào một ngày quan trọng như vậy?
Ta biết rồi.
Nàng đang trả thù ta.
Trả thù việc ta vắng mặt lần trước.
Cho nên nàng cố tình ở lại huyện thành không về vào lúc này
Tức giận tràn ngập trong lòng, ta trằn trọc khó ngủ.
Lúc thì nghĩ đến gương mặt ngăm đen và ánh mắt bướng bỉnh của Bạch Thời Miểu.
Lúc lại nghĩ đến gương mặt trắng nõn và ánh mắt dịu dàng như nước của Vân Lộ.
So sánh hai bên, cao thấp thấy rõ.
Nàng một móng tay cũng không bằng Vân Lộ, có tư cách gì mà làm mình làm mẩy trước mặt ta!
Đợi nàng về, ta nhất định phải cho nàng một bài học, để nàng biết ta không phải là không cưới nàng thì không được.
Nếu nàng còn giở thói đỏng đảnh như vậy nữa, ta sẽ hủy bỏ hôn ước.
Sáng sớm hôm sau, ta mang quầng thâm mắt ăn sáng qua loa, rồi ngồi đợi bà mối đến nhà.
Trong lúc đó, ta cứ do dự không quyết giữa việc đính hôn và không đính hôn.
Cuối cùng cân nhắc đến ơn nghĩa của bác trai bác gái Bạch, cân nhắc đến danh tiếng của mình, cuối cùng cũng không phất tay áo bỏ đi.
Nhưng ta đợi mãi đến khi mặt trời lên cao, đợi đến giữa trưa, cũng không thấy bà mối đến nhà.
Cơn tức giận dần dần bốc lên đỉnh đầu.
Bà mối này lại làm sao nữa?
Có phải bà ta thông đồng với Bạch Thời Miểu để trêu đùa ta không?