Bạch Tử Tái Sinh

Chương 256



“Đứng lại!”

Mẹ Trầm bước nhanh tới, chắn trước mặt Bạch Tử.

“Con phải nói rõ mọi chuyện! Không thể đổ tất cả tội lỗi lên người Thanh Thanh  được!”

Bạch Tử nhìn thẳng vào Mẹ Trầm , ánh mắt lạnh lùng và điềm tĩnh.

“Con đổ tội gì?”

Mẹ Trầm tấn công dữ dội, “Con biết rõ mình đã làm gì mà!”

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng bước lên, “ Bà Trầm, xin bà bình tĩnh lại, chuyện này không liên quan gì đến Bạch Tử cả.”

Trầm gia ở thành phố A là một gia đình có tiếng tăm.

Vì vậy, Mẹ Trầm thường quen với việc áp đặt sức mạnh, bà liếc mắt lạnh lùng nhìn giáo viên chủ nhiệm, “Anh biết cái gì? Các anh đều bị Bạch Tử lừa rồi! Tôi nuôi nó 18 năm,  như nuôi một con sói đội lốt cừu!”

Trước đây trên các diễn đàn cũng đã lan truyền tin đồn rằng Bạch Tử đã cướp đi cuộc sống quý giá 18 năm của một gia đình.

Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn.

Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm chỉ coi đây là tin đồn, vì ông biết Bạch Tử là tiểu thư của Bạch  gia , làm sao lại có chuyện cướp đi cuộc sống quý giá 18 năm của một gia đình khác?

Nhưng hôm nay, sau khi gặp Ba Trầm và Mẹ Trầm ,  ông mới hiểu ra rằng chuyện này thật sự không đơn giản!

Dù vậy, giáo viên chủ nhiệm vẫn quyết định bảo vệ Bạch Tử,  ông chen vào giữa Mẹ Trầm và Bạch Tử, nói: “Những chuyện ngoài trường chúng tôi không can thiệp, nhưng những chuyện xảy ra trong trường, rõ ràng là do Trầm Thanh Thanh tự chuốc lấy, không thể đổ lỗi cho ai khác, càng không thể trách Bạch Tử được.”

“ Bà Trầm, tôi đối xử với bà như thế này là vì bà là phụ huynh của học sinh, tôi khuyên bà đừng làm ầm lên trong văn phòng này. Đây không phải là nơi bà có thể tùy tiện hành xử.”

Dù Trầm gia có giàu có đến đâu thì cũng không liên quan gì đến Đại học T, họ không phải là hội đồng quản trị của trường.

Mẹ Trầm thấy giáo viên chủ nhiệm nói như vậy, càng thêm khẳng định rằng Trầm Thanh Thanh trước đây chắc chắn đã bị ức h.i.ế.p rất nhiều trong lớp.

May mà họ đã đến trường, nếu không thì giáo viên chủ nhiệm này còn không biết sẽ giúp Bạch Tử làm gì để chống lại con gái ruột của họ.

“Được, được, Mấy người đừng đi đâu cả. Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu.”

Mẹ Trầm bình tĩnh lại một chút, rồi nói: “Tôi đương nhiên tin rằng trường học sẽ không oan uổng một học sinh tốt, mà tha thứ cho một học sinh xấu. Tôi chỉ muốn lật lại vụ việc trước, điều tra lại và trả lại công lý cho con gái tôi thôi.”

Bà nhìn Bạch Tử, “Nếu con không có gì khuất tất, sao không ở lại văn phòng? Con đi đâu?”

Bạch Tử: “Được, con ở lại, xem xem mẹ muốn làm gì.”

Sau những gì đã trải qua trong kiếp trước, Bạch Tử đã hiểu rằng họ sẽ không từ bỏ và sẽ luôn đứng về phía Trầm Thanh Thanh .

Vì Trầm Thanh Thanh muốn làm to chuyện này, vậy thì Bạch Tử sẽ làm theo ý cô ta.

Ba Trầm : “Nghe nói con đã tìm được ba mẹ ruột ở Thành phố Q , chắc là những năm qua con sống khá tốt. Vậy chúng ta đã đến trường rồi, giờ gọi ba mẹ ruột của con cũng đến đây luôn đi!”

Cái gì?

Còn phải mời cả hội đồng quản trị đến sao?

Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào Ba Trầm và Mẹ Trầm , cuối cùng lại khuyên nhủ thêm một lần nữa.

“Tôi nghĩ, chuyện này có cần thiết không?”

Nếu hội đồng quản trị đến, kết quả duy nhất họ có thể nhận được chỉ có thể là đuổi học Trầm Thanh Thanh .

Chẳng còn kết quả nào khác.

Hỏi thử xem, Ba Trầm và Mẹ Trầm không thể chịu được khi ai đó ức h.i.ế.p Trầm Thanh Thanh , vậy thì ba mẹ của Bạch Tử sẽ nghĩ sao?

Khi họ đến, dù kết quả thế nào, họ cũng sẽ đứng về phía Bạch Tử.

Vậy Ba Trầm và Mẹ Trầm muốn công lý à?

Muốn công lý cái gì chứ?

Mẹ Trầm : “Tại sao lại không cần?”

Mẹ Trầm hừ một tiếng, “Ba mẹ của con sao lại không thể gặp mặt được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bạch Tử nhíu mày, “Được, giáo viên chủ nhiệm, vậy phiền thầy báo cho họ một tiếng.”

“... Được rồi!”

Theo đúng quy trình, giáo viên chủ nhiệm đã truy cập vào hệ thống và gọi điện đến số điện thoại của ba mẹ Bạch Tử mà cô đã để lại.

Giang Quỳnh Chi đang ở nhà hát khi nhận được cuộc gọi, rất ngạc nhiên.

Bà không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng chắc chắn là có chuyện gì đó liên quan đến con gái bà.

Giang Quỳnh Chi lập tức gọi cho Bạch Xuyên Hùng , bảo ông lái xe đến đón bà, cùng nhau đến trường xem chuyện gì xảy ra.



Thực ra, Bạch gia và Trầm gia nên  gặp nhau từ lâu rồi.

Chỉ là trước đây không có cơ hội.

Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng  trước đây để cảm ơn Trầm gia vì đã nuôi dưỡng Bạch Tử, trong ba năm qua họ luôn âm thầm giúp đỡ họ, dù là trong công việc hay những lĩnh vực khác mà Trầm gia có thể cần sự trợ giúp.

Chỉ có điều Ba Trầm và Mẹ Trầm không biết điều này.

Họ cứ tưởng rằng Tập đoàn Trầm quá xuất sắc, nên mới có thể hợp tác lâu dài với Tập đoàn Bạch.

Không ai nghĩ rằng, Bạch Xuyên Hùng  chỉ vì Bạch Tử mà chọn hợp tác với họ.

Khi đang chờ Bạch gia đến văn phòng, Ba Trầm và Mẹ Trầm vẫn tiếp tục chỉ trích.

“Lúc con rời khỏi nhà chúng ta, đâu có như thế này, sao chỉ trong thời gian ngắn vậy mà con lại thay đổi thành như thế này?”

“Nếu nói ra, Thanh Thanh nhỏ hơn con hai tháng, con bé là em gái của con, sao con lại đối xử với con bé như vậy? Có phải vì con không phải là con ruột của chúng ta, còn con bé thì phải đúng không? Nhưng chúng ta đã nói rồi, sẽ đối xử công bằng với tất cả các con! Sao con lại không thể chấp nhận Thanh Thanh như vậy?”

Bạch Tử vẫn không nói gì, chầm chậm uống nước từ cốc giấy dùng một lần, coi như không nghe thấy lời của họ.

Giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa đứng bên cạnh nghe được những lời của Trầm gia thì không khỏi ngớ người.

Có người lúc nào cũng nói những điều nghe thật tốt đẹp.

Họ, những người ngoài cuộc, còn nhìn ra được, khi gặp chuyện thì họ cứ đổ hết mọi trách nhiệm lên Bạch Tử, dù rõ ràng đây là lỗi của Trầm Thanh Thanh , nhưng họ cứ giả vờ không thấy.

Trong tình huống này, họ vẫn thiên vị Trầm Thanh Thanh , vậy nếu Bạch Tử ở lại bên cạnh họ thì còn có thể có ngày nào công bằng không?

“Có khi là vì con trở về sống với ba mẹ ruột, họ đã dạy con hư rồi! Thực sự là giáo dục gia đình rất đáng lo ngại!”

Nhắc đến Bạch  gia , Bạch Tử không thể bình tĩnh được nữa.

Cô đặt cốc trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Mẹ Trầm .

“Có thể nói về con, nhưng đừng có nhắc đến họ, họ không làm gì sai cả.”

Mẹ Trầm hừ một tiếng, “Tại sao không được nói? Có câu nói, con cái không dạy thì ba mẹ có lỗi, con bây giờ thay đổi hoàn toàn so với trước đây, lúc con không còn ở nhà chúng ta, chắc chắn là ba mẹ ruột của con đã dạy hư con rồi! Khi nào họ đến, ta phải xem thử, rốt cuộc là một gia đình thế nào.”

Bạch Tử vốn không muốn nói nhiều với họ, nhưng vì Mẹ Trầm đã nói như vậy, cô cũng không thể không lên tiếng.

“Nếu như mẹ thật sự quan tâm con như lời mẹ nói, vậy mẹ có nghĩ qua không, từ khi con vào Thành phố Q học đại học ba năm nay, mẹ đã cho con một đồng nào chưa? con đã sống thế nào?”

“Thực ra mẹ đâu cần phải ngừng thẻ của con, từ lúc con rời khỏi Trầm gia , co đã không nghĩ sẽ dùng thêm một xu nào của mẹ. Rốt cuộc là con có thành kiến với Trầm Thanh Thanh, hay là cô ấy có thành kiến với con, mẹ thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Ngồi bên cạnh, Trầm Thanh Thanh nghe xong thì mở miệng khóc nói: “Chị, ý chị là em ép chị rời đi sao? Lúc đó tôi có khuyên chị ở lại, là chị tự đòi rời đi, sao bây giờ lại đổ lỗi cho em?”

Bạch Tử lạnh lùng: “Có ép hay không, cô biết rõ nhất.”

Mẹ Trầm vội vàng an ủi Trầm Thanh Thanh , ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Trầm Thanh Thanh lấy tay che mặt, ánh mắt nhìn qua kẽ tay, quan sát biểu cảm của Bạch Tử.

Cô ta tưởng rằng cảnh tượng mẹ con thương yêu này sẽ làm Bạch Tử tổn thương.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng không ngờ, Bạch Tử chẳng có chút cảm xúc nào, và thậm chí cũng không nhìn thêm một lần.

Cô đã không còn kỳ vọng gì vào Ba Trầm và Mẹ Trầm từ lâu rồi, chỉ mong khi Giang Quỳnh Chi và Bạch Xuyên Hùng  đến, mọi thứ sẽ kết thúc và cô sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trầm gia.

“Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên người khác làm việc tốt.”

Bạch Tử giờ đây không trả thù Trầm Gia , đó là lòng từ bi lớn nhất mà cô có thể dành lại cho họ sau 18 năm nuôi dưỡng rồi.