Bạch Tử Tái Sinh

Chương 476



Vào tháng Hai, Hokkaido vẫn còn tuyết rơi.

Bạch Tử và nhóm của cô đến căn nhà của Tần Văn Phong , cách biển chỉ mất 6 phút đi bộ từ sân vườn nhỏ của anh.

Căn nhà hai tầng kiểu Nhật thực sự rất đẹp.

May mắn là phòng ở cũng đủ rộng cho cả nhóm.

Cả nhóm phân chia chỗ ở.

Tần Văn Phong , Chu Hòe và Lương Trạch Tích ở tầng một.

Bạch Tử, Tề Hàn, Bạch Chú và Từ Hiểu Đồng , cùng Viên Nhị ở tầng hai.

Họ đã đặt trước phòng tắm suối nước nóng tại khách sạn, phong cảnh rất đẹp và có nhiều điểm check-in xung quanh.

Vào lúc tuyết rơi, họ đã chụp rất nhiều ảnh.

Cửa sổ lớn sát đất, ly rượu trong tay, ánh sáng dịu nhẹ.

Hồ suối nước nóng lộ thiên, hơi nước bốc lên mờ ảo, bên ngoài là rừng tuyết trắng xóa.

Tối hôm đó, họ ở lại khách sạn, sáng hôm sau trở về nhà của Tần Văn Phong, và tối cùng nhau tổ chức tiệc nướng ngoài trời.

Bạch Tử đã ghi lại rất nhiều khoảnh khắc trên điện thoại, chuẩn bị chỉnh sửa và tạo một video tổng hợp để chia sẻ sau.

Trên đường đi, đúng như dự đoán, họ gặp phải người hâm mộ. Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng được nhận ra, còn chụp ảnh và ký tặng cho fans.

Cô cũng không quên tạo cơ hội cho Viên Nhị. Viên Nhị khá thoải mái, chủ động bắt chuyện với Tần Văn Phong.

Thế nhưng, rõ ràng Tần Văn Phong không có hứng thú với cô. Năm xưa không động lòng, bây giờ càng khó có thể nảy sinh tình cảm.

Viên Nhị hơi thất vọng, nhưng như cô đã nói từ trước—cô không hề ép buộc.

Tối hôm đó, vài người tụ tập ở ban công tầng hai uống một chút rượu, trò chuyện phiếm.

Từ Hiểu Đồng lướt xem ảnh trong điện thoại: "Ối, tấm này đẹp quá! Bạch Tử, gửi cho mình đi."

"Được."

Bạch Tử cầm điện thoại gửi ảnh cho Từ Hiểu Đồng. Khi lướt qua album, cô vô tình thấy một tấm ảnh bị chụp hỏng—trong đó có một phần bóng dáng của Tề Hàn vô tình lọt vào khung hình.

Cô nảy ra ý tưởng, cắt tấm ảnh sao cho chỉ giữ lại gương mặt của mình và phần bóng mờ của Tề Hàn.

Hứng thú nổi lên, cô lập tức đổi ảnh đại diện Weibo thành tấm này. Trông cũng khá nghệ thuật.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tin tức về chuyến du lịch Hokkaido của họ được người hâm mộ tình cờ gặp gỡ đăng lên Weibo. Không ít người biết đến chuyện này, tạo ra một làn sóng thảo luận nho nhỏ.

Một số người còn nói rằng họ cũng đang ở Hokkaido và hy vọng có thể tình cờ gặp được Bạch Tử.

Không lâu sau, tiếng gọi từ tầng dưới vang lên—

"Đồng Đồng, xuống đây một lát."

"Hử? À, em xuống ngay."

Từ Hiểu Đồng đặt gối ôm xuống: "Bạch Tử, mình xuống kia một chút nhé."

"Ừ."

Sau khi cô ấy rời đi, Bạch Tử đưa điện thoại cho Tề Hàn xem ảnh đại diện mới: "Thế nào?"

"Đẹp mà. Nhưng mà phía sau…"

"Là anh đó, hahaha! Chắc lúc em đang chụp thì anh vô tình đi ngang qua, thế là xuất hiện như một bóng mờ. Em thấy có tính nghĩa nghệ thuật nên giữ lại."

"Thế còn những ảnh khác thì sao? Cho anh xem nào."

Bạch Tử đưa điện thoại cho Tề Hàn: "Anh tự xem đi."

Tề Hàn cầm lấy, lướt xem những bức ảnh của cô, rồi tải hết mấy tấm mà anh thấy đẹp về máy mình.

Bạch Tử nhấp một ngụm rượu sake, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Một bông tuyết trong veo xoay tròn rồi nhẹ nhàng đáp xuống hàng mi cô. Bạch Tử chớp mắt mấy lần:

"Tề Hàn, hình như tuyết lại rơi rồi."

Cô đứng bật dậy, chạy ra chỗ lan can.

"Thật kìa! Tuyết rơi rồi!"

Tề Hàn cũng đứng dậy, bước đến bên cô, tự nhiên ôm lấy eo cô.

Bạch Tử nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tuyết có ý nghĩa đặc biệt với em lắm."

"Ý nghĩa gì?"

"Hình như rất nhiều chuyện quan trọng trong đời em đều xảy ra vào ngày tuyết rơi..."

Ví dụ như bộ phim Niết Dữ Phùng Sinh—bộ phim đầu tiên giúp Bạch Tử đặt chân vào giới điện ảnh, cũng là tác phẩm đầu tiên đưa cô vươn ra thị trường quốc tế.

Hay cái ngày tuyết phủ trắng xóa, cô được Tử Tiêu cưu mang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Quan trọng nhất, năm nào vào dịp Tết, thành phố Q cũng có tuyết rơi.

Những năm qua, mỗi dịp Tết đến, cô đều ăn Tết cùng nhà họ Bạch. Trong căn nhà ấm áp ấy, cô luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chu Hòe xách một khay bánh và trái cây lên tầng. Đúng lúc nhìn thấy Bạch Tử và Tề Hàn đứng cạnh nhau trò chuyện, ánh mắt anh hơi khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng dời đi, bước lên đặt khay đồ ăn xuống bàn:

"Rượu lạnh hết rồi."

Hai người nghe thấy tiếng nói, đồng loạt quay đầu lại.

Bạch Tử hỏi: "Bánh này mới nướng ở dưới nhà à?"

"Ừ."

"Thế thì phải thử xem sao."

Cô bước lên cầm một chiếc bánh còn nóng hổi, cắn thử một miếng.

Tề Hàn ngồi xuống bên cạnh cô.

Bạch Tử vừa nhấm nháp bánh, vừa bất chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Chu Hòe: "À, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện. Anh có biết Lục Lộc dạo này thế nào không?"

Chu Hòe hơi ngớ ra: "Hả? Lục Lộc?"

"Đúng rồi. Cô ấy chẳng phải đang nằm viện sao?"

Chu Hòe tỏ vẻ thờ ơ: "Nghe nói dạ dày có vấn đề, chắc phải phẫu thuật. Giờ tin này vẫn chưa bị lộ ra ngoài đâu."

Bạch Tử cau mày: "Dạ dày có vấn đề? Là khối u à?"

Chu Hòe hờ hững nhún vai: "Chắc vậy."

Mặc dù Lục Lộc từng là bạn gái cũ của Chu Hòe, nhưng rõ ràng anh chẳng mấy quan tâm đến cô ta.

Bạch Tử trêu chọc: "Dù gì cô ấy cũng từng là bạn gái cũ của anh mà. Sao anh lạnh lùng thế?"

Chu Hòe chẳng buồn ngước mắt lên: "Bạn gái cũ của tôi nhiều lắm. Nếu ai anh cũng quan tâm thì chẳng còn thời gian sống cuộc đời của chính mình đâu."

Bạch Tử: "Nếu bệnh của cô ấy không chữa khỏi thì hợp đồng tính sao?"

Chu Hòe nhàn nhạt đáp: "Cứ theo quy định mà làm thôi."

Đúng là bản chất tư bản m.á.u lạnh.

Bạch Tử lắc đầu. Lục Lộc từ khi vào nghề đến nay gần như chưa từng có một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Kể từ khi ký hợp đồng với công ty, cô ấy càng bận rộn hơn, suốt ngày quay cuồng với công việc.

Thế mà lần này hiếm hoi được nghỉ ngơi, lại bị phát hiện mắc bệnh.

Đúng là thảm thật.

Nhưng nếu nói đây là "nghiệp báo", thì cũng khó mà khẳng định được.

Bạch Tử ăn nửa chiếc bánh rồi không muốn ăn nữa, liền đưa phần còn lại cho Tề Hàn. Anh nhận lấy, ăn nốt phần thừa, rồi uống cạn luôn chỗ rượu sake đã nguội.

Chu Hòe liếc mắt một cái, nhún vai: "Lạnh quá. Tôi xuống nhà đây. Hai người cứ ở lại tận hưởng tiếp đi."

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Bạch Tử bật cười, quay đầu lại, tinh nghịch nhéo tai Tề Hàn.

Tề Hàn như đã quen với hành động này, lập tức nắm lấy tay cô, nhét thẳng vào túi áo mình để sưởi ấm: "Đi thôi, mình cũng về phòng đi. Tuyết càng lúc càng dày rồi, mai dậy chắc phải dọn tuyết đấy."

Bạch Tử gật đầu: "Được thôi."

Họ chơi ở Hokkaido đến giữa tháng, rồi đặt vé máy bay về nước.

Chuyến đi theo đuổi tình yêu của Viên Nhị hoàn toàn thất bại.

Tối hôm đó, Tần Vân Phong cũng đã nói rõ với Viên Nhị rằng anh thật sự không có cảm giác gì với cô.

Viên Nhị trong lòng đã hoàn toàn buông bỏ sự cố chấp ấy, sau đó nói với Bạch Tử, rằng khi về nước, cô sẽ không đi cùng họ mà sẽ đến Ý tìm chị gái.

Bạch Tử vỗ nhẹ vai cô: "Viên Nhị, đàn ông tốt còn nhiều mà."

Viên Nhị bật cười: "Đúng thế, đâu phải không ai thích tôi, hà tất gì cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ."

Bạch Tử cười theo: "Chị nghĩ thông suốt được vậy thì tốt quá rồi."

Viên Nhị híp mắt: "Chuyến đi này thật sự rất vui. Bạch Tử, tháng tư này tôi phải đi uống rượu mừng của Tiểu Đồng, còn em thì sao? Bao giờ đến lượt em? Nhớ báo ngày cho tôi nhé!"

Bạch Tử nhìn thoáng qua Tề Hàn đang đứng không xa, cười khẽ: "Còn chưa định  ngày đâu, haha. Tôi cũng chưa vội, để sau rồi tính."

Kể từ khi Bạch Tử đổi ảnh đại diện trên Weibo, chẳng bao lâu sau, Tề Hàn cũng đổi theo—anh thay bằng một bức ảnh tự chụp của Bạch Tử.

Đã khiến các fan bàn tán xôn xao —

"Ôi, quả nhiên là đi du lịch cùng nhau rồi."

"Hiểu Đồng  đã đăng rất nhiều ảnh trên Weibo, còn cả ông chủ của công ty cũng đi cùng, quả nhiên là họ đều trong cùng một giới, nghe nói có vlog, không biết Bạch Tử khi nào sẽ đăng cho chúng ta thưởng thức nhỉ."

"Ghen tị quá, tôi cũng muốn đi du lịch với Bạch Tử."