Bạch Tử Tái Sinh

Chương 478



Sau khi các đoạn phim trên màn hình lớn lần lượt kết thúc, tiếng trống cuối cùng vang lên, mang theo một cảm giác mạnh mẽ của định mệnh.

Dưới khán đài, Bạch Tử khẽ chuyển mắt nhìn về phía Tạ Bắc Mạc. Anh đang ngẩng đầu nhìn vào màn hình lớn, một nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng và bóng tối, sống mũi cao thẳng, vẻ mặt như có một sự xa cách mạnh mẽ.

"Bạch Tử cô nói ai là diễn viên nam xuất sắc nhất?"

"... Hả?" Bạch Tử khẽ thu lại ánh mắt, cười nhẹ, "Không biết nữa."

Tạ Bắc Mạc:Tôi hy vọng lĐào Tự Triệt. Hai năm cống hiến của anh ấy thật xứng đáng với giải thưởng diễn viên nam xuất sắc nhất."

Bạch Tử: "Ừ, đúng thật."

Ai cũng được, ai cũng ổn.

Tiếng trống dần im bặt, ánh sáng trở lại, hai người trao giải trên sân khấu thông báo.

"Có rất nhiều bộ phim xuất sắc của năm ngoái, giờ là thời khắc công bố kết quảanh làm đi."

"Được, vậy tôi sẽ công bố."

Người trao giải trên sân khấu mở cuốn kịch bảmột cách từ từ, khi thấy kết quả trong đó, nụ cười lập tức nở ra trên khuôn mặt anh ta, ánh mắt dừng lại ở đội ngũ "Bách Thế Hưng .

Với giọng đầy sức mạnh, anh tuyên bố, "Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất kỳ này thuộc về ——"

 Bách Thế HưngĐào Tự triệt!"

"Phụp phụp phụp ——"

Tiếng vỗ tay lại vang lên, cùng với ánh sáng.

Đào Tự triệtđứng dậy trong tiếng gọi của khán giả, ôm chầm lấy những người bên cạnh, Bạch Tử nhẹ cúi người ôm anh, " Tự triệt, chúc mừng anh."

"Chân thành cảm ơn."

Đào Tự triệtvô cùng xúc động khi bước lên nhận giải.

Đã gần 10 năm từ khi ra mắt , giải thưởng diễn viên nam xuất sắc quả thực rất xứng đáng với anh.

Tào Dự Chế đứng trên sân khấu, đôi mắt hơi đỏ, cảm ơn toàn bộ đoàn làm phim " Bách Thế Hưng, đặc biệt là cảm ơn đạo diễn Vương Sùng .

Anh đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, rồi lại xuống sân khấu dưới sự bảo vệ của hai người trao giải.

Đoàn làm phim  Bách Thế Hưng thật sự đã thu hoạch được rất nhiềutrong buổi tối nay, đã giành được bốn chiếc cúp.

Nếu Bạch Tử và Từ Hiểu Đồng cũng giành được giải thưởng, thì tối nay họ chính là những người chiến thắng lớn nhất, ít nhất cũng sẽ mang về sáu chiếc cúp.

Sau khi công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, là giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Đây là giải thưởng mà Từ Hiểu Đồng mong chờ nhất, cô hy vọng người đoạt giải sẽ là Thạch Trung, một diễn viên kỳ cựu đã đóng vaiba của cô trong bộ phim.

Thạch Trung hôm nay đã làm kiểu tóc bạc pha trắng, mặc một bộ vest đen, khiến anh càng thêm toát lên khí chất mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều là dấu vết của thời gian.

Đội ngũ của họ trông giống như những cậu ấm của một gia đình hắc đạo, đúng là rất thu hút ánh nhìn.

Trên sân khấu, hai người trao giải khác bắt đầu công bố giải thưởng.

“Giải thưởng Nam Diễn Viên Phụ Xuất Sắc của năm này thuộc về... để tôi xem nào, ồ, là bạn cũ của tôi, haha, Thạch Trung!”

“Thật tuyệt vời! Ba à!”

Từ Hiểu Đồng  quay đầu lại, xúc động ôm chầm lấy Thạch Trung.

Thạch Trung đáp lại cái ôm của Từ Hiểu Đồng ,sau đó lên sân khấu nhận giải.

Nhóm Bách Thế Hưng)đã giành được năm giải thưởng! Đêm nay thật sự là một đêm chói sáng.

Ở dưới khán đài, Lương Văn Thư đã liếc nhìn sang bên cạnh khi camera chưa quét tới, sau đó vội vàng quay mắt lại.

Thật là đáng ghét.

Đêm nay chắc chắn nhómBách Thế Hưng sẽ dành vô số giải

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Giải Nữ Diễn Viên Chính của cô ta sẽ không có hy vọng rồi.

Sau khi Thạch Trungnhận giải và xuống sân khấu, không có sự thay đổi người trao giải, họ tiếp tục trao giải cho Nữ Diễn Viên Chính.

Trong ánh mắt mong đợi của  Lương Văn Thư, người trao giải trên sân khấu mở danh sách giải thưởng và nở một nụ cười thần bí: "Nếu người thắng giải là cô ấy, tôi cũng là fan của cô ấy đấy."

Người trao giải còn lại hỏi: "Thật sao? Là ai vậy?"

"Vậy tôi sẽ công bố ngay bây giờ, giải thưởng Nữ Diễn Viên Chính của năm này thuộc về..."

"Chúc mừng Bách Thế Hưng một lần nữa, lại là nữ chính Bạch Tử !"

"Bạch Tử , lát nữa nhớ ký tên cho tôi nhé, con gái tôi cứ đòi hoài đấy, haha..."

Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, đây là lần thứ hai Bạch Tử  giành giải Nữ Diễn Viên Chính.

Lương Văn Thư gần như sắp cắn nát răng dưới sự căm tức, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Bạch Tử lên sân khấu nhận giải, camera theo sát cô .

Tại bệnh viện,  Lục Lộc nhìn cảnh này, trong lòng càng thêm ghen tị.

Cô không muốn nhìn Bạch Tử nhận giải, vội vàng tắt màn hình máy tính bảng và ném sang một bên.

Lúc này, Lưu Tiểu Quyên vừa lúc bước vào, "Lục Lộc, sao vẫn chưa ngủ? Có chuyện gì vậy?"

Lục Lộc  :"Không ngủ được, bác sĩ đã tìm được chưa?"

Lưu Tiểu Quyên: "Chị Hùng đã liên hệ rồi, nghe nói phải xếp hàng mới có lịch mổ, bác sĩ này kỹ thuật rất tốt, khi ông ấy tới, chắc chắn cô sẽ khỏe lại thôi."

Lục Lộc: "Chờ lâu không?"

Cô càng kéo dài thời gian, cảm giác xấu hổ trong lòng càng dâng lên.

Cô muốn làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Lưu Tiểu Quyên: "Nếu đúng theo thời gian bình thường thì có thể phải đợi đến cuối năm. Nhưng chịHùng nói tổng giám đốc chúng ta hình như là bạn của bác sĩ này, hồi xưa khianh ấy học ở Anh có quen nhau, có lẽ chúng ta có thể nhờ vào mối quan hệ của tổng giám đốc để bác sĩ tới sớm hơn."

Lục Lộc: "Thật không? Nếu vậy thì tốt quá."

Cô từng có quan hệ với Chu Hòe ,nếu nhờ anh  giúp đỡ, chắc chắn anh  sẽ không từ chối.

 Lưu Tiểu Quyên: "Trước kia không phải cô đã quen tổng giám đốc Chu à, dù sao cũng là người yêu cũ, chắc là còn có chút tình cảm, sao không... gọi điện hỏi thử xem, hỏi thăm chút, nếu anh ấy không giúp được, thì chắc chắn chịHùng cũng vô ích thôi."

Cô nói đúng.

Lục Lộc đồng ý với Lưu Tiểu Quyên.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra từ dưới gối, tìm số điện thoại của Chu Hòe ,rồi gọi đi.

Cùng lúc đó, tại tòa nhà Giải Trí Siêu Nhiêntrong văn phòng tổng giám đốc.

Chu Hòe  đang xem trực tiếp lễ trao giải Hoa Biểu trên màn hình máy tính, trong đó là cảnh Bạch Tử cầm cúp phát biểu cảm ơn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chu Hòe  tựa lưng vào ghế, đôi chân dài bắt chéo trên bàn, tay cầm một điếu xì gà chưa châm.

Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Chu Hòe  với tay lấy điện thoại, thấy là cuộc gọi của Lục Lộc.

Anh không vội bắt máy mà để điện thoại réo một lúc rồi mới từ từ nhấc điện thoại lên.

"Alô."

" Anh Hòe , là em đây."

"Có chuyện gì?"

Giọng nói yếu ớt của  Lục Lộc trong điện thoại vang lên: "Em bị bệnh... Anh có thể đến bệnh viện thăm em không?"

"Không có thời gian."