Tôi nghĩ đến vết cắn của Thẩm Hành Chu, đột nhiên phản ứng lại.
“Em…”
Châu Hoài Xuyên cứng rắn trừng mắt nhìn tôi, cơn tức giận cuồn cuộn ngút trời và không thể tin được khiến cho biểu cảm của anh ta hơi méo mó, có chút đáng sợ.
Tôi vô thức trốn ra phía sau, sau đó bị anh ta dùng sức lực gần như nghiền nát xương véo cằm, dùng lực nâng lên.
Tay còn lại dùng đầu ngón tay ấn vào vết răng, dùng lực chà xát nhiều lần, mãi cho đến nghi m.á.u tươi chảy ra.
Nỗi đau sâu sắc khiến tôi hơi ù tai.
“Cô gả vào Châu gia ba năm, tôi mua cho cô bao nhiêu thứ, cô dám làm ra loại chuyện này sau lưng tôi.”
“Nói, là ai?”
“Cô không nói cũng không sao, tối nay tôi sẽ tìm ra hắn… Băm, thành, nghìn, mảnh.”
Đầu óc tôi nhanh chóng chuyển động, mở miệng, đang muốn nói, thì thang máy dừng lại.
Cửa mở ra, Thẩm Hành Chu đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là không muốn mất mặt ở trước mặt cậu ấy, cuối cùng Châu Hoài Xuyên thả lỏng bàn tay đang nhéo cằm tôi.
Nhưng bàn tay còn lại vẫn dùng sức siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi về phòng.
“Chúng ta trở về rồi nói.”
Vào khoảnh khắc lướt qua nhau, tôi cụp mắt xuống, né tránh cảm xúc dường như sắp tràn ra trong mắt Thẩm Hành Chu.