Tôi chỉ là một nhân vật quần chúng bình thường.
Gia đình bình thường, trí thông minh tầm trung, ngoại hình không hẳn xinh đẹp nhưng cũng coi như thanh tú, ưa nhìn.
Cuộc sống mỗi ngày của tôi chỉ xoay quanh ba điểm: trường học – đường về – nhà.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng, ngày nào cũng như ngày nấy.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống theo quỹ đạo như vậy mãi…
Cho đến khi, tôi nhận ra có điều gì đó không còn bình thường nữa.
Chuyện này bắt đầu từ năm tôi học lớp 11, khi giáo viên sắp xếp cho tôi một bạn cùng bàn mới.
Bạn cùng bàn của tôi tên Lục Dục – nam thần học bá, đứng nhất khối, ngoại hình xuất sắc.
Cậu ấy có một tính cách trầm lặng, u ám, quanh người luôn tỏa ra một luồng khí lạnh bài xích thế giới.
Nhưng khổ nỗi, cậu ta lại quá đẹp trai, học cũng quá giỏi.
Dù lạnh lùng đến đâu thì vẫn là đối tượng khiến không ít cô gái thầm thương trộm nhớ.
Trừ tôi.
Tôi chẳng có chút hứng thú nào với cậu ấy cả.
Người tôi thầm thích là nam thần lớp bên – một chàng trai nắng ấm, luôn rạng rỡ trên sân bóng đá.
Cũng chính vì vậy mà giáo viên mới chọn tôi làm bạn cùng bàn của Lục Dục.
Tại sao không phải là con trai?
Bởi vì cậu ta mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
Người khác chỉ cần chạm vào một cái là mặt cậu ta lập tức đen thui như vừa mất miếng thịt.
Tuổi này ai chẳng trẻ trung bồng bột, nóng nảy một chút là dễ đánh nhau.
Còn con gái thì cậu ta có thể nhịn được phần nào, không thể động tay động chân nhưng mắng người thì chưa bao giờ nể mặt.
Vậy nên, tôi trở thành lựa chọn “hoàn hảo” để làm bạn cùng bàn của Lục Dục.
2
Bên ngoài, tôi luôn giữ hình tượng ngốc nghếch, ít nói.
Những ngày làm bạn cùng bàn với Lục Dục, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, hòa bình mà chung sống.
Không nói chuyện, không chào hỏi.
Trên bàn học, sách vở được đặt ngay giữa, gần như chẳng có chút giao thoa nào.
Dù tính khí cậu ta rất tệ, nhưng mỗi ngày đến lớp, trên bàn học luôn có những bức thư mới.
Mỗi lần như vậy, cậu ta đều nhét thẳng vào cặp sách.
Ban đầu, cậu ta vứt vào thùng rác, nhưng sau khi bị người khác nhặt lên đọc to cho cả lớp nghe, cậu ta chuyển sang bỏ vào cặp, có lẽ là để mang về hủy tập trung.
Lục Dục không bao giờ thiếu người theo đuổi. Nhưng gần đây, tôi phát hiện một chuyện rất kỳ lạ:
Cứ cách một thời gian, lại có một cô gái liên tục xuất hiện trước mặt cậu ta, cố gắng gây sự chú ý.
Nhưng mỗi lần thất bại… cô ấy như biến thành một người khác.
Tính cách thay đổi hoàn toàn.
Mang theo cảm giác kỳ quái ấy, tôi chỉ im lặng quan sát họ như một kẻ đứng ngoài cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
3
“Lục Dục, bài toán này tớ không hiểu, cậu có thể dạy tớ không?”
Người lên tiếng là hoa khôi lớp tôi, cô ấy đẹp tựa một đóa thủy tiên.
Cô ấy đứng bên cạnh bàn Lục Dục, đặt sách lên bàn cậu ấy, mang theo chút ngượng ngùng, e thẹn.
Lục Dục hờ hững ngước mắt lên, lạnh nhạt đáp: “Tớ không biết.”
Nói dối trắng trợn.
Môn Toán của cậu ta lúc nào cũng đạt điểm tối đa, tôi chưa từng thấy con số đó thay đổi bao giờ.
Nụ cười trên môi hoa khôi lớp khẽ cứng lại.
“Vậy à, không sao.”
Tôi nhìn cô ấy vẫn giữ nụ cười lễ phép rồi thức thời rời đi.
Nhìn ánh mắt cô ấy, tôi đoán rằng cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Quả nhiên, đến tiết Thể dục buổi chiều, tôi thấy cô ấy cầm một chai nước bước đến chỗ Lục Dục, lúc này đang ngồi nghỉ dưới tán cây.
“Lục Dục, cậu khát không? Uống chút nước đi.”
“Tớ không khát.”
Lục Dục thẳng thừng từ chối, sau đó cúi xuống nhấc chai nước bên cạnh mình, mở nắp và uống một ngụm.
Tôi thoáng thấy bàn tay hoa khôi lớp siết chặt lại.
“Không sao, tớ cứ để đây, lúc nào khát thì uống nhé.”
Cô ấy vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, sau đó xoay người rời đi.
Gió mát lùa qua tán cây, thổi tung vài sợi tóc mái của Lục Dục, để lộ vầng trán cao.
Đường nét khuôn mặt cậu ấy sắc sảo như được điêu khắc tỉ mỉ.
Ở độ tuổi vốn dĩ nên tràn đầy sức sống, đôi mắt cậu ấy lại ngập một tầng u tối.
Thiếu đi sức sống.
Đột nhiên, cậu ta nghiêng người, quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi bình thản thu lại ánh mắt, vờ như không có gì, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu lên ngắm mây trời.
4
Tiết Thể dục kết thúc, cả lớp tập trung để giải tán.
Bỗng nhiên, một tiếng “á” vang lên, hoa khôi lớp tôi loạng choạng ngã về phía trước.
Ngay trước mặt Lục Dục.
Nhưng cô ấy đã đánh giá quá thấp sự lạnh lùng của cậu ta.
Lục Dục chỉ dịch sang một bước…
Để mặc cô ấy ngã thẳng xuống đất.
Đôi tay buông thõng thậm chí không có chút phản xạ nào muốn đưa ra đỡ lấy.
Hoa khôi lớp ngã đau đến mức rưng rưng nước mắt, một cú ngã giả vờ đã biến thành cú ngã thật.
Lục Dục cúi đầu nhìn xuống cô ấy từ trên cao, khóe môi khẽ nhếch, mang theo một tia giễu cợt lạnh lùng như đang nhìn một tên hề.