Dù những tin đồn trên mạng có phần thêu dệt, nhưng chắc cũng đúng đến tám, chín phần.
Trong ký ức của tôi, Lục Dục luôn lặng lẽ, cô độc, đôi mắt trầm buồn chất chứa nỗi u uất và thờ ơ.
Cậu ấy đã trải qua những gì?
Chỉ cậu ấy mới hiểu hết những khổ đau đó.
Thỉnh thoảng, tôi lại vô thức nhìn vào tờ lịch trên bàn.
Tôi không biết Lục Dục sẽ kết thúc cuộc đời vào lúc nào.
Hoặc có lẽ, lần này sẽ khác?
Liệu có ai đó thành công trong nhiệm vụ không?
Liệu cậu ấy có còn chọn kết cục tuyệt vọng đó nữa?
Liệu, chúng tôi… còn gặp lại nhau?
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, tôi cầm tờ kết quả khám sức khỏe định kỳ hằng năm, chuẩn bị ra về.
Đứng trước cửa thang máy, nhìn những con số màu đỏ nhấp nháy, tôi đợi mãi thang máy mới dừng lại.
Khoảnh khắc cửa mở, tôi sững người.
Trong không gian kim loại lạnh lẽo, một người đàn ông cao lớn, lịch lãm trong bộ âu phục chỉn chu đang đứng đó, khí chất lạnh lùng, sắc bén.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt ấy xa cách, lạnh nhạt.
Nhưng những đường nét gương mặt quen thuộc ấy, dù đã không còn vẻ non nớt của tuổi trẻ, tôi vẫn nhận ra ngay.
Là Lục Dục.
Trong giây lát tôi ngẩn người, cửa thang máy từ từ khép lại.
Một bàn tay thon dài, sạch sẽ đưa ra, giữ cánh cửa không đóng.
Thang máy lại mở ra.
Tôi bước vào, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
Mỉm cười khẽ chào: "Chào cậu, Lục Dục."
"Đã lâu không gặp."
Anh ta nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt khẽ lay động.
Năm giây im lặng trôi qua, không gian tĩnh lặng đến lạ.
Khi tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta không nhận ra mình, anh ta bỗng lên tiếng:
"Đã lâu không gặp, Hạ Tinh Lạc."
Ba chữ "Hạ Tinh Lạc", anh ta đọc rất chậm, như đang hồi tưởng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Giữa chúng tôi dường như không thể có cuộc trò chuyện nào dài dòng, lời chào hỏi này đã dùng hết chút tình bạn thời đi học.
Sự im lặng quen thuộc, nhưng không hề gượng gạo.
Chín năm đã trôi qua kể từ lần gặp trước, chàng trai năm xưa giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, vững chãi.
Không biết có ai đó đã thành công trong nhiệm vụ chưa?
Giờ đây, anh ta đã thành danh, liệu còn những suy nghĩ bi quan về cuộc sống?
Ánh mắt tôi lướt qua anh ta, rồi vô thức dừng lại trên chiếc nhẫn bạc trên tay anh ta.
Anh ta kết hôn rồi sao?
Cửa thang máy mở, chúng tôi cùng bước ra. Tôi chuẩn bị lịch sự chào tạm biệt thì Lục Dục bỗng lên tiếng, khiến tôi bất ngờ.
"Cậu không chơi Tinh Ảo sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"..."
Tôi ngẫm nghĩ câu nói ấy hai lần. Anh ta không hỏi "có chơi không", mà khẳng định chắc nịch: "Không chơi".
Anh ta biết ư?
"Tôi không thích chơi game."
Tôi không hỏi sâu về ý nghĩa trong câu nói của anh ta, chỉ tùy tiện đáp.
Tôi thực sự chưa từng chơi Tinh Ảo.
Không phải không tò mò, mà vì nó quá đắt đỏ.
Dù công nghệ thực tế ảo đã phổ biến, trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống giải trí của nhiều người, Tinh Ảo vẫn có chi phí cao, không phải ai cũng có thể chơi.
Bản thân tôi vốn không chơi game, hứng thú ít ỏi này không đủ để tôi móc hầu bao.
Tôi thà mua thêm vài cuốn sách để đọc.
Thực ra cũng có cửa hàng trải nghiệm, nhưng tôi chưa từng ghé qua.
Nhưng bị chính người tạo ra game hỏi thẳng như vậy...
Lục Dục nhìn tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng trước mặt anh ta.
May thay, điện thoại tôi reo lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Xe tôi gọi đến rồi, tôi đi trước đây."
Tôi bắt máy, quay người rời đi.
Vừa ngồi vào xe, tôi hạ kính xuống.
Lục Dục cũng bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước mặt anh ta.
Giây phút ánh mắt giao nhau, lớp bụi thời gian bỗng chốc bị thổi tung.
Từng mảnh ký ức trôi nổi, xoay vòng trong tâm trí.
Cảm giác gặp lại sau bao năm xa cách, mãi đến khoảnh khắc này tôi mới nhận ra.
Sau lần gặp Lục Dục, tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong căn phòng tối om, Lục Dục đứng trên ban công trống trải, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Chỉ một lát sau, thế giới sụp đổ, anh ta rơi xuống từ nơi cao ấy.
Rơi vào vực sâu đen ngòm không đáy.
Anh nhắm mắt, nở một nụ cười.
Ngay sau đó, tôi giật mình tỉnh giấc.
Trước mắt tôi là ánh bình minh xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn làm việc.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy anh.
Chỉ là, những hình ảnh trong mơ khiến lòng tôi nặng trĩu và buồn bã.
Tôi có linh cảm mình sẽ gặp lại Lục Dục.
Chỉ không ngờ, chúng tôi lại tái ngộ nhanh đến vậy.
Năm ngày sau, anh ấy xuất hiện ở thư viện nơi tôi làm việc.
Khoác trên mình bộ đồ giản dị, đeo kính râm đen, không báo trước, anh lặng lẽ đứng bên giá sách.
Lúc đó, tôi đang ôm một chồng sách, lần lượt đặt chúng về đúng vị trí.
Khi quay người lại, anh đã đứng ngay trước mặt tôi.