Bạn Cùng Phòng Ký Túc Xá

Chương 4



Vừa nói xong, tôi chợt bừng tỉnh – gạch không được, nhưng đồ khác thì được!

 

Tôi và Trần Tư tháo hết đống quần áo, chất thành đống dưới đất.

 

Mỗi người cầm một cái móc áo, rồi đứng trong khung sắt chống trộm của ban công, canh chờ thời cơ như kẻ rình mồi.

 

Do hướng phòng ký túc, bên ngoài ban công là một rừng cây nhỏ.

 

Bình thường khá nhiều cặp tình nhân hay lảng vảng, nhưng chắc vì nghỉ lễ rồi nên bây giờ vắng tanh.

 

Xa hơn một chút, bên ngoài rừng là sân thể thao của trường, cũng chẳng có ai.

 

Nhưng điều quan trọng là các thầy cô của khoa đều hay ra sân đánh bóng chuyền vào mỗi chiều thứ Bảy.

 

Chỉ cần bọn tôi canh kỹ, có xe dừng lại là có thể lấy sào phơi đồ ném xuống như ném tiêu, thu hút sự chú ý.

 

Còn móc áo thì ném không được xa, để dành dụ mấy đôi tình nhân đi qua bên dưới.

 

Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng có một cặp đôi ôm nhau đi ngang.

 

“Nhanh lên!”

 

Trần Tư ném một cái móc áo xuống, nó rơi trúng mái che bên dưới.

 

Tôi ném một cái thì mắc luôn lên cây.

 

Cùng lúc, tôi và Trần Tư bám vào khung sắt vừa hét “cứu với”, vừa giả giọng động vật để thu hút sự chú ý.

 

Nhưng không có ngoại lệ, mấy cặp đi ngang đều quay mặt đi, chẳng ai ngẩng đầu lên nhìn.

 

Cả mấy người dưới tầng hay chào tụi tôi mỗi lần phơi đồ cũng chẳng thấy đâu.

 

“Bọn họ học tài chính, sáng qua học xong là nghỉ rồi.Trần Tư rầu rĩ.

 

Trong lúc này, rèm cửa bên trong cửa sổ khẽ động một cái.

 

Tôi và Trần Tư đang ngồi sát cửa ban công, tranh thủ hít chút hơi mát rò rỉ qua khe, thì Chu Liên kéo rèm ra một chút.

 

Trần Tư tình cờ quay đầu lại, thấy cô ta liền giơ sào phơi đồ đập cửa:

 

“Chu Liên! Con tiện nhân, mau mở cửa!”

 

Chu Liên cười khẩy:

 

“Ban đầu tôi còn định tích đức cho con tôi mà tha cho các người.”

 

“Nhưng mở miệng ra là chửi tôi, thì tôi có lý do gì phải thả mấy người vào?”

 

“Hai người cứ ở ngoài đấy mà phơi nắng đi, nắng c.h.ế.t cho rồi!”

 

Nói xong, cô ta kéo rèm lại, rồi lấy khăn lấp hết khe cửa một chút hơi lạnh cũng không thoát ra được.

 

Trần Tư tức đến bật khóc:

 

“Xin lỗi Giang Vũ… tớ kích động quá… đều tại tớ, nếu tớ không chửi nó, có khi nó sẽ mở cửa…”

 

Cảnh ngộ giống nhau.

 

Tự dưng trong đầu tôi bật ra mấy chữ đó một cách không đúng lúc.

 

“Cậu không chửi thì nó cũng chẳng thả đâu.” 

O mai d.a.o Muoi

Tôi không phải an ủi:

 

“Lúc nãy cô ta ló đầu ra, góc của tớ thấy rõ cô ta cầm sẵn khăn tay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay từ đầu, Chu Liên đã định bịt kín khe cửa chứ không hề có ý cho bọn tôi vào.

 

“Cô ta điên thật rồi.”

 

Trần Tư siết chặt nắm tay:

 

“Không sợ xảy ra chuyện gì với bọn mình à?”

 

“Còn cả Ngô Phương nữa, cả trường nghỉ rồi, không lý gì cô ta không về ký túc… Sao cô ta không mở cửa cho tụi mình?”

 

“Sao cô ta lại như thế, tụi mình mới giúp cô ta hôm qua mà…”

 

Đang nói, bỗng có tiếng xe chạy tới một chiếc Chevrolet đen từ từ tiến về phía sân bóng.

 

Là xe của viện trưởng!

 

Chiếc xe đen từ từ lăn bánh, cây sào phơi cuối cùng còn lại nằm trong tay tôi.

 

Khung sắt chống trộm chỉ đủ chừa một tay chui ra ngoài, rất khó dùng sức.

 

Thấy xe sắp chạy ngang, tôi lập tức ép cả người chen qua khung sắt.

 

Xương vai phát ra tiếng “rắc rắc” như bong bóng vỡ liên hồi.

 

Khi xe sắp vượt qua vị trí đối diện, tôi rướn mạnh tay ra ngoài, giơ sào phơi đồ lên và ném mạnh hết sức.

 

Xe lăn qua, không có chút ảnh hưởng nào.

 

Cho đến khi bánh xe cán lên cây sào đã bị dội từ cành cây xuống đất, sào bị lực nén, bật cong hai đầu.

 

Chắc chắn còn phát ra tiếng chói tai.

 

Chiếc Chevrolet dừng lại.

 

Một người đàn ông hói đầu mặc áo gi-lê vest bước xuống xe, đi tới bên cây sào.

 

Ánh mắt ông ta dõi theo quỹ đạo rơi của cây sào, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Tôi và Trần Tư kích động hét lớn, bám vào khung sắt vẫy tay như hai con khỉ.

 

Viện trưởng là giáo sư vật lý, tính tình tốt, giảng dạy cũng thú vị, sinh viên ai cũng thích.

 

Chuyện viện trưởng thích rủ sinh viên chơi bóng chuyền vào chiều thứ Bảy thì ai cũng biết.

 

“Trời ơi Giang Vũ, tớ sắp khóc rồi, thầy chắc chắn sẽ lên cứu tụi mình!”

 

Hai đứa dí sát đầu vào khung sắt, hận không thể chui cả cánh tay ra ngoài.

 

“Cứu mạng! Cứu tụi em với!”

 

Viện trưởng đã nhìn thấy tụi tôi.

 

Ông ấy nhặt cây sào lên, ném vào thùng rác gần đó.

 

Sau đó quay lại vẫy tay với tụi tôi tôi và Trần Tư càng thêm phấn khích.

 

Nếu là cố vấn học tập, chắc chắn sẽ gọi quản sinh lên kiểm tra hoặc ít nhất cũng mắng bọn tôi vì ném đồ từ tầng cao xuống.

 

Ngay giây sau, viện trưởng vẫy tay xong thì giơ ngón cái lên… rồi xua tay ra hiệu tụi tôi… lùi lại?

 

Chưa kịp phản ứng, viện trưởng đã quay về xe, lái thẳng vào nhà thể thao phía sau sân bóng, thân xe biến mất…

 

Tôi và Trần Tư c.h.ế.t lặng.

 

Trơ mắt nhìn chiếc xe rời đi.