Từ khi tôi và Giang Hân xé rách mặt, mối quan hệ này thực sự đã tồn tại như một hình thức.
Lúc này, sau khi cô ta “cướp được bạn trai của tôi”, cố tình làm tôi phải tận mắt nhìn thấy cảnh bị phản bội, còn tiếp tục đ.â.m tôi một d.a.o nữa.
Cô ta thật sự quá độc ác!
Cùng lúc đó, điện thoại của Đoạn Chu cũng nhận được một tin nhắn WeChat:
“Anh Đoạn, xe của cậu, chúng tôi mượn để làm hoạt động, có thể sẽ phải giữ thêm một ngày, tôi sẽ trả lại cho cậu sau nhé.”
Tôi và Đoạn Chu liếc nhau, mỗi người đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự thấu hiểu sâu sắc.
Tôi nhanh chóng nói trước: “Không sao đâu, lão đệ, không cần phải lo lắng.”
Đoạn Chu vỗ nhẹ lên mũi tôi, có chút bất đắc dĩ: “Biết ngay là em sẽ làm ầm lên, sợ thế giới này không loạn mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
7
Vì muốn chúng ta tận mắt chứng kiến cô ta từ trên chiếc siêu xe bước xuống, Giang Hân mời chúng ta ăn cơm nhưng lại không nói cho chúng ta biết phòng ăn ở đâu, khiến chúng ta phải đứng chờ ở bên đường,
Chờ cô ta đến rồi dẫn chúng tôi đi.
Quả nhiên, khi tôi và Đoạn Chu đến, chỉ có Lâm Lâm và Vương Mẫn, không thấy bóng dáng Giang Hân đâu..
Ánh mắt của hai người kia luôn dán chặt vào Đoạn Chu, tôi chỉ đành làm như không thấy, giả vờ đợi xem kịch hay sẽ xảy ra.
Ba phút trôi qua, đột nhiên một tiếng xe gầm rú vang lên, diễn viên chính ra sân khấu.
Giang Hân đi giày cao gót, trên cổ tay mang chiếc "Himalayas" giả đến không thể giả hơn, vẻ mặt khí phách, nghênh ngang bước xuống xe.
Khi cô ta liếc qua Đoạn Chu, cũng hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lại nhếch mép cười khinh bỉ:
“Đỗ Giang Giang, cậu đúng là tìm được người giữ thể diện nhưng anh chàng này… có ích gì không?”
Lâm Lâm và Vương Mẫn nhìn cô ta, khí phách quanh người, tay cầm túi xách đắt tiền, đằng sau là chiếc siêu xe, họ cười như điên:
“Thật vui vẻ, bạn trai nhà cậu đang làm gì vậy? Cũng quá sang chảnh rồi?”
Lâm Lâm nhìn chiếc Bentley sau lưng cô ấy, vẻ mặt ngưỡng mộ:
“Chiếc xe này chính là Bentley, đúng không? Đẹp quá!”
Tôi cười lạnh.
Liệu nó có thể xấu xí sao?
Lúc ấy tôi cố tình chọn chiếc xe màu bạc, phải chờ một tháng mới có thể mua được chiếc xe này.
Giang Hân được khen ngợi đến nỗi mặt cô ta càng thêm tươi cười.
Cùng lúc đó, Đổng Bằng theo sau cô ta xuống xe, nhìn thấy Đoạn Chu, ánh mắt anh ta ngập tràn ý cười nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.
Tôi cười lạnh.
Tôi muốn xem anh ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Giang Hân cũng nhận ra sắc mặt của Đổng Bằng,
Nhưng cô ta không những không thấy có gì đó sai sai, ngược lại còn nhếch miệng cười một cách độc ác.
Cô ta thân mật kéo Đổng Bằng lại gần tôi:
“Chồng à, sao mặt anh lại như vậy? Có phải gặp phải người quen nên xấu hổ không?”
Cô ta kéo Đổng Bằng đến trước mặt tôi:
“Chồng, đây là bạn cùng phòng của em, Đỗ Giang Giang, trước đây em quên nói với anh, anh không giận chứ?”