Ngày đầu tiên, chúng tôi cùng nhau ăn sáng tại một tiệm nhỏ ngay đầu ngõ.
Quán quen, mùi đồ ăn thơm lừng, bàn ghế cũ kỹ nhưng ấm áp.
Trình Dục Thư ngồi đối diện tôi, chậm rãi đưa từng miếng bánh lên miệng.
Anh ăn rất chậm, như muốn ghi nhớ thật kỹ từng hương vị đang tan dần trên đầu lưỡi.
Cứ như thể, mỗi món ăn là một điều quý giá mà anh không muốn bỏ lỡ.
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
“Có món gì anh chưa từng ăn không?”
Anh ngẩng lên suy nghĩ, rồi đáp nhẹ:
“Kẹo hồ lô.”
Tôi lập tức kéo anh ra phố đi bộ, nơi những xe hàng rong xếp thành dãy dài đầy màu sắc.
Chọn một xâu kẹo đỏ thắm, tôi đưa cho anh.
Anh cắn thử một miếng, mặt nhăn lại ngay lập tức:
“Chua quá…”
Tôi bật cười ngặt nghẽo, gần như không thở nổi:
“Đó là vị tuổi thơ mà!”
Ngày thứ hai, chúng tôi đến rạp chiếu phim.
Anh bước vào với vẻ ngập ngừng, ánh mắt nhìn quanh đầy tò mò.
Lần đầu tiên trong đời, Trình Dục Thư được xem phim 3D.
Khi hình ảnh vật thể lao thẳng về phía màn hình, anh bất giác giật bắn người, cả vai run lên.
Tôi phải bịt miệng để không phá ra cười lớn.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt, có phần ngơ ngác của anh, tôi trêu:
“Anh đúng là người thời Dân quốc thật đấy à?”
Anh quay sang nhìn tôi, nhướng mày:
“Chẳng lẽ… em còn nghi ngờ?”
Ngày thứ ba, anh bắt đầu làm quen với điện thoại thông minh.
Tôi dạy anh cách mở máy, chụp ảnh selfie, tải ứng dụng, rồi cả cách chơi trò xếp gạch cổ điển.
Anh nghiêm túc học từng thứ, mắt chăm chú, ngón tay gõ từng phím đầy cẩn trọng.
Tối hôm đó, khi tôi vừa nằm xuống, điện thoại bỗng reo lên một tiếng ting.
Một tin nhắn mới từ… Trình Dục Thư.
Dòng chữ hiện lên:
“Tôi thích em.”
Tôi lặng người một lúc lâu.
Đó là tin nhắn đầu tiên trong đời mà Trình Dục Thư gửi đi.
Và người nhận là tôi.
Ngày thứ tư, tôi đưa anh đi đăng ký tạm trú.
Tôi biết điều đó chẳng cần thiết.
Nhưng tôi vẫn muốn giả vờ như chúng tôi đang sống một cuộc sống bình thường như bao đôi tình nhân khác.
Khi đến lượt mình, anh nghiêm túc đứng trước bàn khai báo, nói rành rọt:
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
Nhân viên trẻ ngước nhìn chúng tôi, rồi mỉm cười thân thiện:
“Hai người đẹp đôi đấy.”
Tôi khẽ liếc anh, thấy khóe môi anh cũng đang cong lên.
Ngày thứ năm, trời bất ngờ đổ mưa lớn.
Không ô, không áo mưa, chúng tôi vẫn lao ra khỏi quán café, chạy dọc con phố ngập nước.
Cả hai ướt như chuột lột, nhưng lại không ngừng cười vang dưới cơn mưa rào.
“Ước gì mưa không ngừng,” anh khẽ thì thầm, như nói với chính mình.
Tôi ngước nhìn anh, hỏi nhỏ:
“Để khỏi phải rời đi à?”
Anh không trả lời.
Chỉ nắm chặt tay tôi hơn.
Ngày thứ sáu, chúng tôi leo lên đỉnh núi ở rìa thành phố.
Từ trên cao, cả thành phố như một tấm bản đồ sống động với ánh đèn nhấp nháy.
Gió thổi lồng lộng, thổi tung tóc tôi và làm áo anh bay phần phật.
Anh đứng im rất lâu, mắt nhìn xa xăm.
Giọng anh trầm xuống:
“Tôi từng nghĩ thế giới sẽ mãi không thay đổi.”
“Nhưng hóa ra, thời gian chẳng chờ ai cả.”
Tôi lặng lẽ siết chặt tay anh, cảm nhận hơi ấm đang truyền sang mình.
“Ít nhất bây giờ… anh đang ở đây.”
Anh quay sang, ánh mắt sáng lên như vì sao nhỏ trong đêm.
Nụ cười của anh dịu dàng như một lời cảm ơn không thành tiếng.
Ngày thứ bảy.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, ở căn phòng nhỏ quen thuộc.
Trước mặt là một cuốn sổ tay trắng.
Anh viết dòng chữ đầu tiên bằng nét chữ mềm mại, cẩn thận như từng nét đều mang cả tấm lòng:
“Tôi đã từng là một linh hồn, nhưng giờ tôi biết cảm giác được yêu là như thế nào.”
Tôi cầm bút, viết bên dưới:
“Dù là người hay hồn ma, anh vẫn là Trình Dục Thư mà tôi thích.”
Khi trời sập tối, anh đưa tôi ra bờ hồ nơi yên tĩnh, gió nhẹ, và mặt nước phản chiếu ánh trăng.
Anh đứng im, mắt nhìn mặt hồ lặng như gương:
“Đúng nơi đây… tôi từng hứa sẽ không siêu thoát nếu chưa gặp lại người ấy.”
Tôi hỏi, giọng nghèn nghẹn:
“Bây giờ thì sao?”
Anh quay sang tôi, ánh mắt bình thản:
“Tôi đã gặp được em.”
Tôi run lên:
“Vậy anh… sẽ đi sao?”
Anh gật đầu, không chần chừ.
“Nhưng lần này, tôi đi… không còn lưu luyến.”
Anh cúi xuống, đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ như sương.
Rồi như một làn gió thoảng qua anh tan biến trong không khí.
Không tiếng động. Không dấu vết.
Tôi đứng lặng giữa bóng tối, nước mắt rơi không ngừng trên gò má.
Nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Vì tôi biết Trình Dục Thư cuối cùng đã được tự do.
Và anh đã đi, với tình yêu trọn vẹn trong tim.
[Hết!]