Chỉ thấy cô nhóc moi moi trong lớp quần áo, lấy ra hai cái mũ len. Một cái màu đen, một cái màu cam, phía trên được đính hai cái tai mèo, bên dưới còn có dây cột hình chân mèo.
Mễ Nhạc Nhạc đưa Bạch Thiến chiếc mũ tai mèo màu đen tượng trưng cho Cục Than, đưa Hạ Vị Sương chiếc mũ tai mèo màu cam tượng trưng cho Xíu Xiu.
“Cảm ơn Nhạc Nhạc.” Bạch Thiến đội mũ len ấm áp, bế Mễ Nhạc Nhạc lên hôn một cái trên mặt cô nhóc.
Hạ Vị Sương cầm đôi tai mèo trong tay, tuy nhìn không thấy nhưng có thể sờ được. Cô cũng đội mũ lên đầu, tự dưng đúng là có hơi nhớ Cục Than và Xíu Xiu.
Khi vẫn còn là chú mèo con thì Xíu Xiu đã luôn ở bên cạnh Hạ Vị Sương. Nó nhát gan, rất ít khi ra ngoài lang thang. Không biết giờ ở khách sạn Chấn Hoa có tự lo được cho bản thân hay không.
Dù đã để lại đồ ăn, thức uống cho chúng nhưng nỗi nhớ nhung này vẫn không thể nào xua tan.
Tầm nhìn Tang Lộ men theo bàn tay, chuyển lên đầu Hạ Vị Sương. Cô lặng im không nói một lời, rồi lại bất chợt vươn tay bóp bóp đôi tai mèo trên đầu Hạ Vị Sương.
Hình như là… trông rất đáng yêu… Sao mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thêm lỗ tai cho Sương Sương nhỉ…
Tang Lộ hơi hoài nghi bản thân.
Hạ Vị Sương không phát hiện, chỉ túm chặt hai cái dây cột chân mèo rũ hai bên ngực, cười hỏi: “Chị không đội ngược chứ?”
“Không, đẹp!” Mễ Nhạc Nhạc lớn tiếng nói.
Ngụy Vân Lang ngoắc tay với Mễ Nhạc Nhạc, dụ em bé đến gần xong lại xoa lấy xoa để cái búi tóc trên đầu cô nhóc: “Hay ha con bé vô lương tâm này, sao không có quà của anh?”
Mễ Nhạc Nhạc che tóc trốn đi, vội nói: “Ai bảo không có? Có!”
“Vậy sao? Ở đâu ha?” Mặt Ngụy Vân Lang không hề tin tưởng.
“Anh cúi đầu xuống đi.”
Mễ Nhạc Nhạc hơi chu mỏ, trông như muốn hôn cậu ta một cái. Ngụy Vân Lang chẳng mảy may nghi ngờ, cười tủm tỉm chìa mặt qua, sau đó ăn một cái búng đầu từ Mễ Nhạc Nhạc.
Hạ Vị Sương dẫn Tang Lộ bước đến an ủi một câu. Thành Mẫn ngẩng đầu nhìn Tang Lộ, rồi cũng im. Anh ta cảm thấy con người Hạ Vị Sương khá tốt, chỉ có cô gái bên cạnh này quá mức đáng sợ.
Tối qua, trước khi bị bẳt cóc bất tỉnh, Thành Mẫn đã từng chứng kiến cảnh Tang Lộ biến hình. Lúc ấy, anh ta bị hù sợ chết khiếp, không biết căn cứ xuất hiện loại dị nhân quái lạ này từ khi nào. Thế nên bây giờ tỉnh táo lại, cũng đã lựa chọn trở thành đồng đội của Tang Lộ, song trong lòng Thành Mẫn vẫn giữ nỗi sợ hãi với người này.
Dùng cơm tối xong, Thành Mẫn bê mấy cái cây vào phòng Ngụy Vân Lang. Không cần nói nhiều cũng tự hiểu, từ rày về sau, Ngụy Vân Lang sẽ phụ trách công việc trông coi Thành Mẫn. Còn mấy cô nàng hoặc lớn hoặc nhỏ ở lại phòng khách, bàn nhau chuyện khác. Ban ngày khi ra ngoài, ngoại trừ nghe được tin tức đội cảnh vệ muốn điều tra ăn trộm thì mấy người Bạch Thiến còn tìm hiểu được chút tin tức khác, có điều thật hay giả còn chưa xác định. Hạ Vị Sương nghe xong, đối lập với những nội dung từng xuất hiện trong cảnh tiên tri của mình rồi nói: “Mọi người nhắc đến em vợ của Thượng tá Dương Lộ Văn, ông ta còn sống à?”
Bạch Thiến nói: “Đương nhiên. Nghe nói ông ta thầm rao bán dược phẩm ở chợ đen, rẻ hơn nhiều so với điểm giao dịch chính thức.”
Nhưng nếu Hạ Vị Sương nhớ không lầm thì trong cảnh tiên tri, tình trạng của người này là tử vong, hơn nữa chính cô còn có phỏng đoán về hung thủ. Rất có thể điều đó có nghĩa ông ta đang cận kề cái chết. Thượng tá Dương Lộ Văn trước giờ vẫn ở trạng thái trung lập, có lẽ men theo con đường người em vợ này thì sẽ thúc đẩy được lựa chọn của ông ta.
“Em có chuyện này cần mọi người giúp đỡ.” Hạ Vị Sương nói, “Cần phải nghĩ cách đưa tin tức đến tay Thượng tá Dương Lộ Văn, nhưng không thể thông qua phía Trần Giai Vĩ. Hiện giờ Trịnh Phách Tường đang móc nối với Trần Giai Vĩ, đương nhiên cô ta sẽ bị theo dõi chặt chẽ, cho nên chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh. Nhưng tiếc là em không hiểu nhiều về Thượng tá Dương Lộ Văn, cũng không nắm rõ bên trong quân đội thế nào. Vậy nên chị Thiến, ban ngày khi ra ngoài thì tụi mình nghĩ cách hỏi thăm đi.”
Tiểu đội này hơi ít người, phải phân một Ngụy Vân Lang ở nhà trông coi Thành Mẫn. Theo nguyên tắc không tách lẻ thì còn phân thêm một Mễ Nhạc Nhạc ở nhà chung. Như vậy, có thể ra ngoài hành động cũng chỉ còn Bạch Thiến… cộng với Hạ Vị Sương và Tang Lộ. Một người mù, một người nửa câm, rất thích hợp làm lâu la cho Bạch Thiến.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, Bạch Thiến dẫn theo hai đứa lâu la, ăn mặc vô cùng bình dân, ra ngoài một lần nữa.
Trước khi đi, đêm qua Hạ Vị Sương còn nói chuyện riêng với Lữ Viện Viện. Đầu tiên là hỏi tình hình gần đây của Hạ Tình Tuyết, biết Tiểu Tuyết vẫn bình thường mới yên tâm.
Tiếp đó, Hạ Vị Sương lại hỏi Lữ Viện Viện có biết dị nhân hay dị thú nào có thể biến một người thành xác khô hay không. Lữ Viện Viện nói: “Xác khô á? Không chắc có phải loại xác khô mà cô nói hay không nhưng tôi nhớ rõ có dị năng của người này là hấp thu sức sống của sinh vật. Sinh vật bị anh ta hút xong, bất luận là động hay thực vật, đều sẽ biến thành trạng thái khô cằn mà yếu ớt. Cô có ăn đồ sấy khô rồi đúng không? Tương tự vậy đó, nhưng không giống hoàn toàn.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, miêu tả của Lữ Viện Viện như thế, thực tế còn giống với mục tiêu mà cô muốn tìm kiếm hơn. Cô hỏi cô ta những điều ấy thật ra là đang hoài nghi người giết chết em vợ Thượng tá Dương Lộ Văn chính là dị nhân này, hơn nữa phỏng chừng người này cũng là hung thủ gây ra tình trạng chỗ vứt xác mà tối mấy hôm trước Tang Lộ dẫn cô đến. Không ngờ Lữ Viện Viện lại biết người này thật. Hạ Vị Sương cảm thấy mình khá may mắn, bèn hỏi tiếp: “Tên anh ta là gì? Cô quen biết không? Giờ anh ta đang ở đâu, có thuộc Bộ Quản lý Dị nhân của Chính phủ hay không?”
Lữ Viện Viện thở dài đáp: “Anh ta tên Thái Dương, đã từng thuộc Bộ Quản lý Dị nhân của Chính phủ. Đúng là tôi có quen biết anh ta, dù không thân nhưng đã từng hợp tác mấy lần. Con người anh ta khá tốt, nhưng tiếc là… đã không còn nữa.”
“Đúng vậy.” Hạ Vị Sương đáp, “Tôi muốn cho bạn tôi nhìn xem cô ta trông thế nào. Nhưng cô ta bị Cố Mẫn Chi trông giữ gắt quá, bình thường chắc là không lộ diện mấy đúng không?”
“Quả vậy. Người của Bộ Quản lý Dị nhân bọn tôi cũng hiếm khi thấy được cô ta.” Hạ Vị Sương muốn để Ngụy Vân Lang xem bộ dạng Châu Châu. Trên thực tế, Ngụy Vân Lang cũng đã hiểu được ẩn ý của Hạ Vị Sương. Số người mà cả hai đều biết đếm tới đếm lui chỉ có mấy mống, thế nên rốt cuộc đang nói ai, trong lòng họ đều hiểu rõ.
Chỉ tiếc là Châu Châu hình như không dễ gặp. Hơn nữa, hiện giờ Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc phải ở lại nhà trông coi Thành Mẫn, đành phải tìm đường khác.
Lữ Viện Viện đồng ý chuyện này. Cô có điện thoại di động, có thể chụp ảnh. Thật ra căn cứ đang xây mạng tín hiệu nội bộ, chờ xây xong thì điện thoại của mọi người sẽ dùng được. Mạng nội bộ hiện tại chỉ cho phép một số người sử dụng, Lữ Viện Viện vẫn chưa được xếp vào. Nhưng tính năng chụp ảnh đơn thuần thì không bị ảnh hưởng, đến lúc đó trực tiếp đưa điện thoại đến đây là được. Lữ Viện Viện hỏi: “Tôi không chắc chừng nào mới chụp được, cô có gấp lắm không?”
Hạ Vị Sương nói: “Càng nhanh càng tốt, nhưng an toàn là trên hết. Nếu chụp không được thì không cần phải miễn cưỡng.”