(Alex: chương này chơi ma sói. Đọc lướt là không hiểu nha.)
Thời gian không đợi người. Hạ Vị Sương dẫu có nóng lòng khống chế được dị năng của bản thân đến đâu đi chăng nữa cũng không cách nào một lần là xong.
Trước bữa cơm chiều, Hạ Vị Sương xuống lầu một chuyến. Cô men theo hành lang đi hết các phòng ở lầu ba, sau đó xuống lầu hai. Tang Lộ đi theo bên cạnh cô. Mễ Nhạc Nhạc và Hạ Tình Tuyết ở lại trong phòng.
Hạ Vị Sương nhớ mang máng, Anna ở 307, Dương Đại Quân ở 306, những phòng còn lại hoặc là quá bẩn, hoặc là có nhốt xác sống. Mà lầu hai, vốn Tiểu Trương ở cùng Lưu Đại Dân, giờ Tiểu Trương đã mất, Lưu Đại Dân bèn ở một mình. Phòng của anh ta là 201. Ba ông bà cháu kia cùng cô sinh viên cũng ở lầu hai. Hạ Vị Sương nhớ cô nàng sinh viên ở 203, ba ông bà cháu hình như ở đầu khác, cụ thể phòng nào thì cô không chú ý. Chị Lưu ở lại căn phòng nằm sau quầy tiếp tân tại lầu một để tiện tiếp đãi khách trọ bất kì lúc nào. Những chỗ khác ở lầu một chính là phòng khách, nhà bếp, phòng chứa đồ, phòng giặt ủi các thứ, cũng không có phòng cho khách ở. Trong homestay, ngoại trừ phòng riêng của từng người thì những phòng còn lại, chỉ mình chị Lưu là có chìa khóa.
Khi Hạ Vị Sương xuống lầu một thì Lưu Đại Dân và chị Lưu đang chơi mạt chược với hai ông bà cụ. Nhóc cháu của hai ông bà nằm ườn một bên đọc sách. Con người cứ nhàn rỗi mãi thì sẽ buồn chán đến sinh bệnh, tìm chút chuyện vui làm cũng tốt.
Thấy Hạ Vị Sương xuống, chị Lưu nhiệt tình mời gọi: “Tiểu Hạ, lại đây xào mấy ván không em?”
Hạ Vị Sương cười tiến đến gần, vỗ vỗ vai chị Lưu thử nghiệm dị năng của mình một chút. Vẫn không quá thành công. Cô bèn nói: “Em không biết chơi mạt chược. Chị Lưu và mọi người chơi đi.”
Nói đoạn, cô lập tức đứng dậy đi lấy. Thẻ không nằm trong phòng chị Lưu mà ở ngay sau quầy tiếp tân, được khóa trong ngăn kéo dưới bàn.
Hạ Vị Sương như ngẫm nghĩ gì đó.
Sau, chị Lưu lại chơi thêm hai ván rồi bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. Cụ bà cùng chị Lưu vào phòng bếp làm việc, Lưu Đại Dân ở lại quét tước, vệ sinh phòng khách. Hạ Vị Sương quan sát một chốc, rồi bất chợt tiến lên một bước, giật lấy cây chổi trong tay Lưu Đại Dân, tiện như lơ đễnh mà chạm vào anh ta.
Dị năng vẫn không phản ứng.
Lưu Đại Dân giật mình: “Cô Hạ, không cần đâu, tự tôi làm là được rồi.”
Thời gian là rạng sáng, trời còn tờ mờ. Địa điểm là một căn phòng cho khách đầy vết máu. Cô thấy được Diệp Thần biến thành xác sống đang tấn công chị Lưu, ở ngay trong căn phòng cho khách có nhốt xác sống. Chị Lưu vừa chống cự vừa phẫn nộ quát ra ngoài cửa: “Bọn họ vừa đi khỏi đã hại người. Đồ súc sinh lòng lang dạ sói! Đồ nhát gan! Tôi đúng là mắt mù mới đi cưu mang các người*!”
*Chỗ này vốn là "ngươi", tức là có một người thôi. Cơ mà toi không tìm được xưng hô nào khác thích hợp hơn mà không bị lộ thân phận người nghe. Thế nên đừng suy luận có nhiều hơn 1 hung thủ từ chữ "các người" này nhe.
Chị Lưu là bị người khác hại chết, ngay sau khi đám người các cô rời khỏi không lâu. Suy đoán từ những lời chị Lưu nói, rất có thể các cô vừa đi thì hôm sau hung thủ đã không kiềm được nữa.
Đây là vận mệnh vốn dĩ của chị Lưu. Nếu không có dị năng này, Hạ Vị Sương sẽ không thấy gì cả. Cô sẽ rời đi cùng lòng chúc phúc cho đám người chị Lưu. Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, khi cuộc sống đã trở lại bình thường, cô còn sẽ nghĩ không biết mọi người giờ thế nào.
Nhưng cô đã thấy được.
Chị Lưu là một phụ nữ nhiệt tình, lương thiện, không nên có kết cục như thế.
Hạ Vị Sương muốn ngăn cản hung thủ. Hơn nữa, cô còn muốn bóp chết con sâu mọt này.
Hạ Vị Sương nói: “Thật ra lúc sáng chị đã chớm nghi ngờ. Vì sao chị Lưu vẫn luôn cẩn thận mà tối qua lại quên đóng cửa sổ, còn đúng lúc mà bị Diệp Thần trộm đồ chuồn mất. Hơn nữa, muốn lặng lẽ rời khỏi homestay cũng rất khó. Giờ ngẫm lại, thật ra là có người cố ý chế tạo hiện trường giả như Diệp Thần trộm đồ trốn đi, nhằm tránh cho người khác thắc mắc rốt cuộc Diệp Thần hiện đang ở đâu.”
Vậy Diệp Thần hiện đang ở đâu?
Ở trong một căn phòng nhốt xác sống, nhiễm bệnh biến thành xác sống. Hung thủ rõ ràng chính là người mưu hại chị Lưu. Kẻ có thể làm được chuyện ấy cũng không nhiều, nhìn một cách tổng quan thì Dương Đại Quân có hiềm nghi lớn nhất. Hắn ở phòng kế bên Anna. Sau khi bị đuổi ra ngoài, khả năng cao là Diệp Thần đã tìm hắn tá túc. Cho dù không tìm thì hắn cũng có thể nghe được tiếng hai người cãi nhau, sau đó lặng lẽ mò ra, chủ động tìm đến Diệp Thần.
Hơn nữa, Dương Đại Quân biết cạy khóa, có thể lấy trộm thẻ phòng rồi quẳng thi thể của Diệp Thần vào một căn phòng có nhốt xác sống. Ban đêm không có điện, mọi người thường không ra khỏi phòng, xác suất hắn bị phát hiện khi làm những việc này là rất thấp.
Anna đanh đá đâm chọt: “Ai biết có phải chị đã sớm chướng mắt tụi tôi, muốn đuổi hết tụi tôi đi mà lại sợ đấu không lại đám khách trọ này hay không. Dù sao chị với Lưu Đại Dân là cô cháu, đây lại là địa bàn của các người, làm chút chuyện có gì khó chứ!”
Lời này cũng có lí. Nếu không phải Hạ Vị Sương đã sớm biết chị Lưu cũng là nạn nhân thì nghe rồi cũng sẽ bắt đầu hoài nghi hai cô cháu chị Lưu. Chủ nhà nắm tài nguyên trong tay và khách trọ lênh đênh bất an, hai thân phận này bình thường đã rất dễ khiến người ta đứng ở lập trường đối lập.
Chỉ qua mấy câu nói mà Hạ Vị Sương đã nhạy bén nhận ra không khí trong căn homestay này bắt đầu trở nên khác lạ.
Chị Lưu giận đến đỏ cả mặt: “Chị biết em tâm tình không tốt, hiểu cho em con gái một thân một mình không dễ dàng. Nhưng cũng đừng có ngậm máu phun người!”
Thấy Anna còn muốn hung hăng gây sự, Hạ Vị Sương tiến lên một bước, nói: “Chiếu theo cách nói của cô thì chị Lưu không chào đón khách trọ. Thế cần gì phải để Dương Đại Quân và chúng tôi vào ở? Chúng tôi có xe, còn sắp đi tới nơi, nhưng Dương Đại Quân thì vẫn ở lại đây cơ mà. Anna, cô nghĩ kĩ lại đi.”
Hạ Vị Sương cúi mắt, nói: “Chị không muốn đổ oan cho một người vô tội nào. Thế nên, còn cần chứng cứ mấu chốt nhất. Tiếp theo chị muốn đi tìm chị Lưu.”
Hạ Tình Tuyết: “Hả?”
Hạ Vị Sương: “Em cũng đi cùng luôn.”
…
Không có điện, khiến ban đêm tại thành phố này thiếu đi rất nhiều sức sống, đồng thời cũng thêm vào mấy phần im lặng.
Hành lang trong homestay tối đen, Dương Đại Quân cầm nến gõ cửa phòng Lưu Đại Dân.
Trong phòng 201, Lưu Đại Dân nhìn qua kẹt cửa, vô cùng cảnh giác: “Dương Đại Quân? Anh tới làm gì?”
Giờ này ai ai cũng cảm thấy bất an. Một người đàn ông cường tráng như Dương Đại Quân tuyệt đối là đối tượng mà mọi người muốn tránh xa nhất.
Dương Đại Quân nói: “Chúng ta ở chung mấy hôm, ban ngày còn cùng giết xác sống lái xe về, chẳng lẽ cậu còn không tin tôi? Hay là cậu tin đám dị nhân vừa mới đến một ngày hơn? Nói thật, cậu còn lớn con hơn cả tôi. Nếu tôi có ý đồ gì thì chẳng phải tự tìm đường chết à? Mọi người đều nghi ngờ cậu và chị Lưu, nhưng tôi không tin hung thủ là hai người. Bởi vì tôi xem cậu như anh em. Tôi tin cậu.”
Lưu Đại Dân hết sức cảm động. Một tình cảm hào hùng lập tức dâng trào. Hơn nữa, anh ta cảm thấy Dương Đại Quân nói có lí. Nếu hai người họ xung đột trực diện thì Dương Đại Quân nên sợ hãi hơn mới phải.
“Được rồi, vậy anh đi mau đi rồi về.”
Dương Đại Quân gật gật đầu, lại mở túi áo, nói: “Cậu yên tâm đi. Tôi không có đem cái gì hết, chỉ xách theo cuộn giấy thôi.”
Vì thế, hắn ta thuận lợi vào được phòng Lưu Đại Dân, mượn WC rồi trở ra. Hắn không hề chần chừ, cũng chẳng tiếp xúc bất luận một chỗ nào trong phòng ngoài toilet. Hành vi tự giác ấy khiến Lưu Đại Dân có hơi áy náy, cảm thấy mình có lỗi với lòng tin của Dương Đại Quân, sao lại nghĩ người ta xấu như thế cơ chứ?
Nhưng cả hai đều không ngờ còn chưa rời khỏi phòng thì Dương Đại Quân đã bị chặn lại.
Hạ Vị Sương nhìn mấy món đồ trong tay Lưu Đại Dân, nói: “Mấy kẻ khốn thông minh như anh đúng là rất khó đối phó. Mới đầu tôi cũng thắc mắc rốt cuộc anh làm cách nào mà âm thầm lặng lẽ giải quyết Lưu Đại Dân được, nhưng giờ tôi biết rồi. Dương Đại Quân, anh dám dùng dao cạo râu và bàn chải đánh răng của Lưu Đại Dân không?”
Dương Đại Quân cứng rắn nói: “Tôi không có thói quen dùng chung mấy thứ này với người khác. Hơn nữa, tôi không hại người, cô đừng có đổ oan cho tôi!”
Nụ cười trên mặt Hạ Vị Sương cũng phai đi một chút: “Vậy à? Thế mà tôi còn tưởng anh bôi dịch thể từ xác sống lên dao cạo râu của Lưu Đại Dân nữa cơ đấy.”
Vừa dứt lời, tay Lưu Đại Dân đã run lên, thiếu chút nữa đánh rơi dao cạo râu xuống đất.
“Dương Đại Quân! Anh nói thật đi, rốt cuộc anh có làm vậy không?!” Hành vi ấy quả thật quá độc ác. Lưu Đại Dân nghe xong, suýt nữa đã hận chết gã “anh em tốt” thoạt trông hết sức thành thật này.
Dương Đại Quân im lặng, mắt bắt đầu quan sát bốn phương.
Hạ Vị Sương lẳng lặng lui về sau một bước: “Nếu anh không làm thì dùng dao cạo râu cắt tay mình thử xem. Chỉ cần anh chứng minh được bản thân vô tội, tôi sẽ lập tức xin lỗi, hơn nữa còn bồi thường cho anh.”
Dương Đại Quân khàn giọng nói: “Được, tôi chứng minh.”
“A…” Dương Đại Quân bỗng nhiên hét thảm. Một quầng máu tươi lan ra khắp bụng. Thì ra trong tay Anna nắm một con dao, nhân lúc hai người đụng vào nhau, cô ta đã đâm một nhát vào bụng Dương Đại Quân.
Để lấy được lòng tin từ Lưu Đại Dân, Dương Đại Quân không có mang theo vũ khí bên người. Nhưng dù đã bị thương thì sức lực và kinh nghiệm của hắn ta vẫn hơn hẳn Anna. Lúc này, bộ mặt thật của hắn đã bại lộ, trở nên điên cuồng quá độ dưới sự kích thích của cơn đau. Thế nên, ngay sau đó, hắn nện một đấm lên người Anna, rồi giật lấy con dao mà đâm thật mạnh.
Chẳng biết cô gái bình thường quái gở, khiến người ta ưa không nổi này rốt cuộc đã lao tới với quyết tâm thế nào, lại lấy dũng khí kiểu gì mà ép buộc bản thân không lùi bước. Anna vươn tay câu lấy chân Dương Đại Quân, rồi há miệng cắn mạnh, vừa khóc vừa cười: “Mày chết chắc rồi. Dao của tao từng giết xác sống. Mày chết chắc rồi!”
Dương Đại Quân sốt ruột đến mức đầu ướt mồ hôi. Hắn đâm từng nhát lên lưng Anna: “Tiện nhân! Con điếm!”
Hạ Vị Sương vội la lên: “Đủ rồi!”
Khung cảnh này quá mức tàn nhẫn, máu tanh. Bất luận một người nào có lòng thấu cảm nhìn đến đều phải rung động. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Tang Lộ vẫn ngồi trên ban công, dường như cảnh giết chóc tàn khốc trước mắt không chút nào ảnh hưởng đến chị.
Chị không dao động một chút nào.
Hạ Vị Sương biết Anna đã không cứu được nữa. Nhưng đồng thời, cô cũng chợt nhận ra Tang Lộ thay đổi còn nhiều hơn những gì cô vẫn nghĩ.
Hạ Vị Sương siết chặt con dao trong tay. Mà Dương Đại Quân lại đá văng Anna lúc này đã bất tỉnh, đỏ mắt xoay người nhào về phía Hạ Vị Sương.