Niềm kích động, vui sướng nổ bùng như pháo hoa. Chẳng biết tại sao, có lẽ vì thứ có tên đồng loại kia chung quy vẫn mang đến cho Tang Lộ những suy nghĩ và cảm xúc khác hẳn. Cô thế mà lại cảm nhận được những từ như “quý trọng”, “yêu mến” một cách càng mãnh liệt hơn.
Thế giới này rộng lớn biết nhường nào. Thứ gọi là đồng loại kia không chỉ có một, nhưng Hạ Vị Sương lại là duy nhất. Tất cả những gì cô khát khao, cô muốn sở hữu, cô không thể nào dứt bỏ chỉ có mỗi một người ấy. Có ai may mắn được như Tang Lộ cô đâu chứ? A… suốt cuộc đời bọn họ chỉ biết đi trên con đường hướng về phía hủy hoại chân ái, hủy hoại bản thân. Cô lại may mắn được Sương Sương cản lại.
Tang Lộ như một con trai khổng lồ khép vỏ, ôm chặt Hạ Vị Sương vào lòng. Trong lòng cô ùng ục nổi bóng chua ngọt, tra tấn khiến cô không kiềm được mà cọ tới cọ lui, mong mượn độ ấm từ Hạ Vị Sương khiến sự ngứa ngáy ấy dịu đi.
Hạ Vị Sương vươn một ngón tay chống lên trán Tang Lộ, cũng từ từ đẩy lùi về sau. Tang Lộ đang rạo rực bị ép lui lại, độ ấm vừa dâng lên cũng dần hạ xuống.
Hạ Vị Sương thu tay, bước vào phòng: “Em cho chị chạm vào em à?”
Nụ cười trên mặt Tang Lộ cứng đờ. Đôi bàn tay không biết đặt đâu ỉu xìu rũ xuống. Cô đứng trong hành lang tối tăm, nhất thời không biết nên làm gì.
Chợt, có hai thứ bị quẳng ra từ trong phòng. Một cái rớt bịch xuống ngay trước mũi chân, cái kia nhẹ nhàng máng trên đầu. Tang Lộ mở to hai mắt, rối rắm nhìn chằm chằm cây lau nhà ngay trước mũi chân như đang nghiên cứu đề toán khó. Chiếc khăn lông trên đầu cũng theo đó mà xụ xuống.
Chỉ nghe trong phòng vang lên một giọng nói xa xôi: “Không dọn cho sạch sẽ thì không được vào phòng.”
…
Động tĩnh tối qua hiển nhiên đã đánh thức cả bọn. Chỉ là mấy người Bạch Thiến không dám ra, tất cả đều nấp sau kẹt cửa nhìn lén, thế nên buộc phải chứng kiến cảnh hung phạm giết người máu me lấm lem cặm cụi dọn vệ sinh.
Tang Lộ ngủ một giấc này là ngủ đến mấy ngày. Cô tuy ngủ say nhưng thân thể vẫn còn phản ứng theo bản năng, cấm bất kì sinh vật nào ngoài Hạ Vị Sương tiến vào gian phòng. Phàm có người dám xâm nhập, xúc tu của cô sẽ không chút khách khí mà múa may loạn xạ một phen, kiểu có thể giết người ấy. Một chút tình cảm cũng không chừa. Chỉ có Hạ Vị Sương mới được vào lãnh địa của cô.
Đã bốn ngày trôi qua.
Hạ Vị Sương bất giác bước đến trước mặt Tang Lộ, sau đó vươn tay theo bản năng. Tang Lộ đang ngủ say, gương mặt không hề có biểu cảm lại đột nhiên thả lỏng một chút, như cảm nhận được hơi thở của Hạ Vị Sương sẽ khiến cô an tâm.
Tứ chi của Tang Lộ không giữ lại hình dạng tay chân con người mà kéo dài như dây leo, bò lên khắp vách tường cùng cửa sổ trong phòng, bảo đảm dù trong lúc cô ngủ say thì nơi này vẫn là thành lũy không thể nào công phá.
Đương nhiên, như thế thì rất khó để Hạ Vị Sương đi lại mà không giẫm trúng, nhưng Tang Lộ lại không thèm để ý chuyện ấy. Hạ Vị Sương khi muốn ra ngoài còn cần đẩy mở lưới xúc tu của Tang Lộ ra.