Bạn Gái Trở Nên Xấu Xí

Chương 14



Miệng tôi đắng chát, nhưng mặt vẫn mỉm cười: 

 

“Nói tiếp đi.” 

 

“Anh không nói, để tôi nói thay: Bạn gái anh ta là sinh viên ưu tú, còn tôi thì đến cấp ba cũng chưa học xong. Bạn gái anh ta dùng trí tuệ để kiếm tiền, còn tôi dựa vào vẻ ngoài để kiếm sống. Nên anh ta sẽ không bao giờ để mắt đến tôi, đúng không?” 

 

“Anh không phải là anh ta, sao anh biết được anh ta nghĩ gì? Hay là, thật ra anh cũng chẳng biết anh ta nghĩ gì, nên những điều anh suy đoán về anh ta, thực chất chỉ là những điều ẩn sâu trong lòng anh muốn nói ra?” 

 

“Hà Cảnh Thành, tôi kể cho anh nghe những khổ đau của mình, không phải để có một ngày, anh lấy nó ra để chế giễu tôi.” 

 

Tôi cũng không biết, một người vốn ít nói như tôi, sao lúc ấy lại có thể lý lẽ rành mạch như thế. 

 

Kết cục của cuộc tranh cãi, là Hà Cảnh Thành đập bàn, quát lớn: 

 

“Tôi không cho phép cô bôi nhọ anh em của tôi!” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Giữa anh em và bạn gái, anh chọn đứng về phía anh em. 

 

Thế thì chỉ có thể kết thúc bằng một cuộc chia tay. 

 

Tôi buồn mấy ngày, rồi cũng vực dậy tinh thần, tiếp tục làm việc. 

 

Và rồi, lại trùng hợp một cách trớ trêu.

 

Tôi đã đăng một dòng trạng thái nói mình bị ốm, nhưng lại quên không chặn bạn bè của Hà Cảnh Thành xem được. 

 

Lục Song Thiên vì thế mà tìm đến, giúp tôi lấy thuốc, thanh toán viện phí. 

 

Cô ấy là một cô gái tốt bụng. 

 

Chuyện này khiến tôi băn khoăn không biết phải làm sao. 

 

Tôi có nên nhắc nhở cô ấy rằng, bạn trai cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không đúng mực không? 

 

Nếu làm hỏng mối nhân duyên của cô ấy, chẳng phải tôi là người mang tội sao? 

 

Hơn nữa, liệu cô ấy có vì thế mà oán giận tôi? 

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, khi thấy Từ Trạm cũng lẽo đẽo chạy đến bệnh viện, tôi thực sự tức giận. 

 

Tôi đã ám chỉ từ chối anh ta biết bao lần, anh ta không hiểu sao? 

 

Là thật sự không hiểu, hay đang giả vờ không hiểu? 

 

Lục Song Thiên xứng đáng với một người tốt hơn. 

 

Dù thế nào đi nữa, Từ Trạm tuyệt đối không phải “người tốt nhất” đó. 

 

Tôi hy vọng cô ấy sẽ chia tay. 

 

Vậy phải làm sao đây? 

 

Ngay khi biết được Từ Trạm và Lục Song Thiên cãi nhau, tôi lập tức đưa ra quyết định — tuyệt đối không thể để họ quay lại với nhau. 

 

Cho Từ Trạm một chút ngọt ngào, chắc chắn là một cách hiệu quả. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quả nhiên, anh ta lập tức cắn câu.

 

Ngay trước mặt tôi, anh ta thề thốt chắc nịch. 

 

“Song Thiên rất tốt, nhưng tình cảm giữa tôi và cô ấy, giống như tình bạn hơn.” 

 

Tôi giả vờ lắng nghe say mê, nhưng thật ra đang âm thầm ghi âm lại. 

 

Nếu anh ta dám quay về tìm Lục Song Thiên, tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này cho cô ấy, để cô ấy hoàn toàn từ bỏ. 

 

Nhìn hai người họ ngày càng xa cách, chính là chuyện khiến tôi vui nhất trong thời gian gần đây. 

 

Càng vui hơn, là việc tôi có thể thoải mái làm nũng, giả vờ ngốc nghếch, khiến Từ Trạm khó xử mà không nói nên lời. 

 

Còn việc tình cờ thấy những lời mẹ của Từ Trạm nói xấu Lục Song Thiên trong điện thoại anh ta, mới thật sự là “niềm vui bất ngờ”. 

 

Khi tôi đem những hình ảnh đó cho Lục Song Thiên xem, thật ra trong lòng có chút lo lắng. 

 

Tôi sợ cô ấy sẽ chất vấn tôi, cho rằng việc nói cho cô ấy biết gia đình bạn trai cũ chê bai cô ấy là mang ác ý. 

 

Nhưng Lục Song Thiên vừa mở miệng đã nói: 

 

“Cậu tuyệt đối đừng có mà động lòng với Từ Trạm.” 

 

“Người ba lòng hai dạ, đều đáng bị đánh.” 

 

Bốn mắt nhìn nhau, tôi không nhịn được mà bật cười. 

 

Thì ra, chúng tôi lại nghĩ giống hệt nhau. 

 

Tôi không muốn cô ấy nhìn lầm người, mà cô ấy cũng sợ tôi vì thế mà bị tổn thương. 

 

Lục Song Thiên sắp tốt nghiệp, sẽ vào làm ở một viện thiết kế hàng đầu trong nước, tiền đồ rộng mở.

 

Còn về kế hoạch ôn thi lại của tôi, cũng chính nhờ sự sắp xếp của cô ấy mà chính thức được đưa vào lịch trình. 

 

Trước đó tuy tôi đã tích góp đủ một khoản tiền, đủ để chi trả cho việc ôn thi lại, nhưng vẫn cứ chần chừ, không hạ được quyết tâm. 

 

Thậm chí, Song Thiên còn nhờ bạn bè tìm được một chỗ ở, cho tôi tạm trú trong thời gian ôn thi, hoàn toàn giải quyết nỗi lo phía sau của tôi. 

 

Cô ấy đã làm rất nhiều vì tôi. 

 

Trước lúc rời đi, tôi có chút không nỡ. 

 

Không biết lần gặp lại tiếp theo, sẽ phải chờ đến bao giờ. 

 

Chính là Lục Song Thiên đã động viên tôi: 

 

“Dù núi cao sông dài, nhưng đường dù xa, đi rồi cũng sẽ đến. 

 

Những khó khăn trước mắt chỉ là tạm thời, chẳng có gì là không thể vượt qua.” 

 

“Kỷ Dao, đừng sợ.” 

 

“Tôi sẽ chờ cậu ở nơi cao hơn.” 

 

(End)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com