Bản Sao Của Một Lời Thề

Chương 13 : Ngoại Truyện



Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích ai thêm một lần nào nữa.

Khi tôi ôm Vũ Lâm khóc và nói điều này, cô ấy đã cười và mắng tôi một câu: “Nói bậy!”

Sau khi trở lại Thiên Tân, Vũ Lâm kéo tôi chơi game một thời gian. Cô ấy nói là để giúp tôi phân tán sự chú ý, nhưng thực ra là vì không có ai chơi cùng cô ấy.

Lần đầu tiên khi cô ấy kéo tôi vào một trận đấu, tôi chơi rất tệ, bị đối thủ trêu chọc là “dâng mạng từ xa”. Chính lúc đó tôi đã gặp Trần Thập.

Anh ấy lặng lẽ giành được cú pentakill cho đội chúng tôi, tiêu diệt toàn bộ đội đối phương.

Trong tiếng reo hò “666” đầy phấn khích của đồng đội, Trần Thập không đáp lại, chỉ lạnh lùng gõ vài từ: “Ai là người dâng mạng, không tự biết mình à?”

Đến lúc đó, tôi mới cảm thấy có điều gì đó khác biệt giữa tân thủ gà mờ và cao thủ level kim cương.

Ngay sau đó, Vũ Lâm gửi cho tôi một tin nhắn trên WeChat: “Giang Giang, cậu không định cảm ơn đại ca à? Dù cậu ấy nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng kỹ năng thế kia thì gọi một tiếng đại ca cũng không quá đâu.”

“Tại sao cậu biết cậu ấy nhỏ tuổi hơn chúng ta?”

Vũ Lâm tranh thủ trả lời trong lúc chờ đợi: “Trần Thập là sinh viên năm hai mà, chắc chắn nhỏ tuổi hơn chúng ta.”

Lúc này tôi mới biết cậu ấy là đàn em cùng ngành, và chúng tôi còn ở cùng một câu lạc bộ.

Như Vũ Lâm đã nói, tôi thông qua cô ấy để kết bạn với Trần Thập trên WeChat và cảm ơn cậu ấy. Cảm thấy chỉ một câu cảm ơn thì hơi nhạt nhẽo, tôi thêm một câu: “Nếu có gì không hiểu trong câu lạc bộ, em cứ hỏi chị nhé.”

Trần Thập đáp lại lời cảm ơn của tôi và nói: “Vậy nếu không hiểu môn học chuyên ngành, em có thể hỏi chị không?”

“Được thôi.”

Khi trả lời tin nhắn của Trần Thập, tôi không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ cậu ấy lại hỏi nhiều thật.

“Chị ơi, phòng họp của câu lạc bộ ở đâu? Em tìm không ra, chị có thể dẫn em đến đó không?”

“Chị ơi, chị có thể cho em mượn xem ghi chép ôn tập cuối kỳ của năm hai được không?”

“Không có ghi chép à? Vậy chị có thể dành thời gian dạy kèm em không?”

Sau đó, mỗi khi chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Vũ Lâm lại cười đầy ẩn ý và nói: “Lại là Trần Thập nhắn cho cậu đúng không?”

Tôi lườm cô ấy, không thèm đáp lại.

Vũ Lâm nghiêm túc hơn: “Giang Giang, cậu không thể để một tên tồi tệ chiếm hết thanh xuân của cậu được.”

Tôi không khỏi tự hỏi, thanh xuân của tôi có gì đáng nói đâu? Thanh xuân của tôi đã trôi qua trong bóng tối và mờ mịt.

Tôi từng nghĩ Tống Tri Hoài là sự cứu rỗi của mình, nhưng anh ấy chỉ khiến tôi hiểu rằng không thể dựa dẫm vào ai cả.

Tôi nhìn cô ấy một cách nghiêm túc: “Kể từ khi trở lại Thiên Tân, tớ đã buông bỏ anh ấy rồi.”

Tôi cũng tự nhủ với mình như vậy.

2

Lời tỏ tình của Trần Thập không phải là điều bất ngờ.

Tôi phân vân rất lâu, xóa rồi viết lại nhiều lần mới có thể soạn ra một lời từ chối khéo léo và ổn thỏa.

Cậu ấy không do dự lâu, liền nhắn lại: “Được thôi, chị ơi, vậy tối nay chủ đề buổi diễn thuyết của câu lạc bộ là gì?”

Hả? Thái độ của cậu ấy bình thường đến mức làm tôi thấy ngượng ngùng. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời lại tin nhắn của cậu ấy.

Tưởng rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ nửa tháng sau, cậu ấy lại tỏ tình nghiêm túc lần nữa.

“Chẳng phải lần trước chị đã trả lời em rồi sao?” Tôi cảm thấy có chút bất lực.

Giọng cậu ấy vẫn không thay đổi: “Được, vậy em sẽ hỏi lại chị sau.”

Sau này, Trần Thập giải thích rằng lúc đó cậu ấy không muốn ép tôi quá, nhưng cũng muốn tôi biết rằng cậu ấy luôn thích tôi và chưa bao giờ từ bỏ.

Hôm đó, trên đường về sau buổi tiệc của câu lạc bộ, có lẽ do men rượu, tôi đã kể cho cậu ấy nghe về quá khứ đau buồn của mình.

Tôi không có ý muốn kể khổ, chỉ muốn nói với cậu ấy rằng sau khi trải qua tổn thương lớn như vậy, dù có ở bên người khác, tôi cũng sẽ không dễ dàng mở lòng.

Cậu ấy xoa đầu tôi và thở dài.

“Lần đầu tiên em nhìn thấy chị là khi câu lạc bộ họp. Chị đứng ở cửa lớp gọi điện thoại cho bạn trai, mắt cười cong cong, trông rất dễ thương, vô hại.”

Nghe cậu ấy kể, tôi không ngờ rằng cậu ấy đã để ý đến tôi từ lúc đó.

“Nhưng khi chị lên bục phát biểu, chị lại trở nên nghiêm túc vô cùng, hoàn toàn khác với lúc gọi điện hôm đó.”

Trần Thập mỉm cười nhìn tôi và nói: “Em hy vọng một ngày nào đó, khi đối diện với em, chị cũng có thể cười vui vẻ như lúc đó.”

Tôi sững sờ, rồi chợt nhận ra, cậu ấy đang muốn nói rằng cậu ấy sẽ dùng thời gian để chứng minh cho tôi thấy, cậu ấy là người xứng đáng để tôi mở lòng một lần nữa.

3

“Cơn mưa thầm lặng thấm sâu vào lòng đất.” Câu này miêu tả Trần Thập thật chính xác.

Cậu ấy đã dùng cả một học kỳ để chứng minh tình cảm chân thành của mình qua từng lời nói, hành động. Và tôi cũng dần dần bước vào dòng sông tình yêu mang tên Trần Thập mà không hề hay biết.

Cái tên Tống Tri Hoài ngày càng xa dần, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong dòng chảy của thời gian.

Tôi cũng cuối cùng hiểu ra sự ngớ ngẩn của mình từ lúc bắt đầu. Tôi vẫn có quyền chấp nhận những tình cảm mới. Dù trước đây tôi đã chịu tổn thương nặng nề và để lại những vết sẹo trong tâm hồn, tôi không nên dùng điều đó để tự trừng phạt mình. Tôi nên tiếp tục đứng dưới ánh mặt trời, đối diện với ánh sáng.

Vì vậy, khi Trần Thập một lần nữa nói “Anh thích em,” tôi đã cười với anh, người đang đứng dưới ánh nắng ấm áp đó:

“Vậy thì chúng ta ở bên nhau nhé.”