Tôi và Tống Tri Hoài là thanh mai trúc mã, từ cấp hai đến cấp ba đều học chung một lớp.
Khi mới quen, gia đình tôi chưa bị tan vỡ.Tôi cũng giống như anh ấy, chỉ là một học sinh bình thường trong một trường trung học bình thường. Điểm khác biệt là, khi đó anh ấy đã rất cao.
Lên lớp 11, mẹ tôi ngoại tình và bị bố tôi phát hiện, bố mẹ ly hôn, mẹ từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi.
Bố tôi, dù vẫn đi làm bình thường như trước, nhưng sau khi tan làm, ông ấy bắt đầu uống rượu và đánh đập tôi. Ông chỉ vào mặt tôi, mắng rằng tôi không phải là con ruột của ông, kéo tóc tôi đập vào tường, mắt đỏ ngầu gào lên bảo tôi đi chết đi cho khuất mắt ông.
Hôm đó, tôi đi học với vết bầm rất lớn trên đầu. Vừa hết tiết học đầu tiên, Tống Tri Hoài đã kéo tôi ra hành lang vắng người.
“Ai làm vậy?” Anh ấy nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên trán tôi, giọng đầy nghiêm trọng.
Tôi không muốn nói cho anh ấy biết, cảm thấy quá xấu hổ, nên chỉ xoa đầu và cười, “Cậu nói cái này à, tối qua ở nhà mình vô tình đập vào thôi mà.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy, “Nó có ảnh hưởng đến vị trí cô gái xinh đẹp nhất thế giới của mình không?”
“Đừng có đánh trống lảng.” Anh ấy cau mày, “Đầu thì có thể là vô tình đập vào, còn cánh tay của cậu thì sao?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy, thấy cánh tay mình vô tình bị lộ ra, cũng đầy những vết bầm đen mới có,cũ cũng có, chằng chịt đè lên nhau.
“Ai đánh cậu?” Anh ấy bước thêm một bước lại gần.
Tôi mệt mỏi tựa vào tường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tống Tri Hoài, khi nào chúng ta mới tốt nghiệp đây?”
Khi chuông báo vào tiết học thứ hai vang lên, tôi và Tống Tri Hoài đang ngồi ở góc sân khấu chào cờ.
Tôi cầm lon Coca, cúi đầu và kể cho anh ấy nghe mọi chuyện xảy ra trong gia đình tôi.
Anh ấy nhìn tôi, như đang suy nghĩ xem làm cách nào có thể giúp tôi.
Tôi cười nhạt, “Đừng suy nghĩ nữa, Tiểu Tống, không có cách nào đâu. Ở chỗ bọn mình tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng, không có ai, dù là cậu hay dì, dám lên tiếng giúp mình đâu.”
“Vậy thì báo cảnh sát.”
Tôi lắc đầu, “Mấy vết thương này chẳng đáng gì, cảnh sát cùng lắm chỉ giáo dục một lần rồi thôi.”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy cổ tay mình bị anh ấy nắm chặt. Tôi biết anh ấy cũng bất lực. Anh ấy lớn lên không có cha, chỉ có mẹ nuôi dưỡng, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Chúng tôi không phải là những người có sẵn “bàn tay vàng” trong cuộc đời, chỉ là những học sinh trung học bình thường, gia đình bình thường, học lực cũng bình thường.
Chúng tôi thậm chí có thể còn không phải là “bình thường,” mà mang theo một chút bi kịch.