Bản Sao Của Một Lời Thề

Chương 4



Cả kỳ nghỉ, chúng tôi đều đang khám phá cái cảm giác mới mẻ của tình yêu. Lần đầu tiên hôn nhau, anh ấy căng thẳng đến mức cắn vào môi dưới của tôi.

“Á!”

anh ấy vội vàng rút lại, cúi đầu nhìn tôi, “A Ngọc, tớ cắn trúng cậu rồi à?”

Nhìn anh ấy lúng túng, đôi tai đỏ ửng, tôi chỉ thấy anh ấy thật đáng yêu.

Tôi che miệng lại không để anh ấy nhìn thấy, giọng ấm ức nói: “Ừ, đau lắm.”

Tống Tri Hoài mạnh mẽ kéo tay tôi ra, nâng cằm tôi lên để xem vết thương. anh ấy xem xong liền cúi xuống hôn nhẹ lên vết thương, nói nhỏ, “Xin lỗi.”

anh ấy nhẹ nhàng hôn lên vết thương đó từng chút một, như để xin lỗi cho sự vụng về của mình. Mặt tôi nóng bừng lên, vội vã giấu mặt vào ngực anh ấy, mặc cho anh ấy nói gì cũng không đáp lại. Sự ngây ngô của anh ấy, tôi chỉ thấy được trong những đêm hè năm đó, khi tiếng ve kêu râm ran.

Sau này khi chia tay, khi anh ấy ở bên cô bạn cùng khóa, anh ấy đã trở thành một người sành sỏi trong tình trường, không còn chút nào dáng vẻ của chàng trai vụng về năm xưa.

Tống Tri Hoài nhìn tôi rất lâu, nhưng anh ấy vẫn khoác tay bạn gái mình, không hề có ý định buông ra. Cô bạn gái bên cạnh lại tỏ ra có chút ngại ngùng.

Tôi lặng lẽ chờ Tống Tri Hoài làm thủ tục trả phòng.

“Em về trường trước đi.” Anh ấy vỗ nhẹ lên tay cô gái kia như trấn an, giọng nói dịu dàng.

Tôi siết chặt tay mình, nắm chặt đến mức đau đớn khó chịu.

Rời khỏi khách sạn, chúng tôi ngồi trên một băng ghế ven đường.

“Chúng ta không hợp nhau, A Ngọc.”

Tôi nhìn vào vết đỏ chói mắt trên cổ anh ấy và hỏi: “Ba năm rồi, bây giờ anh mới nhận ra điều đó à?”

Trong lòng tôi đau đớn bao nhiêu, vẻ ngoài của tôi lại bình tĩnh bấy nhiêu.

Tống Tri Hoài đã không còn thích tôi nữa, bây giờ có khóc lóc với anh ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Điều đó chỉ làm tôi trông rườm rà, ồn ào thêm mà thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lên tiếng trách móc: “Tống Tri Hoài, không phải vì chúng ta không hợp, mà là vì bản thân anh đã thay lòng đổi dạ, anh đã thích người khác rồi.”

Anh ấy nhìn về phía trước, im lặng thừa nhận lời tôi nói.

Tống Tri Hoài nói: “Năm ngoái khi dịch bệnh bùng phát, em bị kẹt lại ở Thiên Tân hơn hai tháng. Lúc đó em bận rộn với công việc bán thời gian, còn cô ấy luôn ở bên cạnh anh.”

Tôi gật đầu, “Ừ, đó là lý do anh ngoại tình.”

Anh ấy cúi đầu cười nhẹ, “Nghe anh nói hết đã.”

Không có vẻ gì tức giận, anh ấy tiếp tục nhớ lại: “Khi về nhà nghỉ lễ, anh mới biết nhà cô ấy rất gần nhà mình, không có việc gì cũng thường đến tìm anh. Mẹ anh còn bảo không được để em lo lắng, dặn anh phải giữ khoảng cách với cô ấy. Ban đầu anh không có cảm tình gì với cô ấy, nhưng về sau…”