Nhưng dù vậy, họ cũng chỉ đoán giỏi lắm ba tháng.
Không ai ngờ tôi lì đến vậy, một Ninh ăn đứt mười bảy Ninh.
Một tháng trôi qua, tôi vẫn ở đó.
Ba tháng trôi qua, tôi vẫn ở đó.
Nửa năm trôi qua, tôi vẫn ở đó.
Mười tháng trôi qua...
Lục Thời Hành tuyên bố muốn đính hôn với tôi.
Weibo nổ tung.
Sầm Thiến Ninh mua vé máy bay ngay trong đêm, từ nước ngoài bay thẳng về.
Đêm trước khi cô ta trở về.
Lục Thời Hành ôm tôi, ngón tay lơ đãng lướt qua mặt tôi.
“Đến lúc đó nên nói gì, không nên nói gì, em biết rõ.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đáp một tiếng “Biết rồi!”, rồi bắt đầu ân cần chuẩn bị quần áo ngày mai hắn sẽ mặc để gặp Sầm Thiến Ninh.
Khi tin tức chúng tôi đính hôn lan ra, phần lớn người trên weibo đều mắng tôi.
Cũng có một nhóm nhỏ cho rằng, đây chỉ là chiêu của Lục Thời Hành để chọc tức Sầm Thiến Ninh.
Rất tiếc, họ đoán đúng rồi.
Sầm Thiến Ninh gần một năm không về nước.
Công tử họ Lục đợi đến sốt ruột, mới nghĩ ra trò này.
Từ đầu đến cuối, tôi đều vô cùng phối hợp.
Dù sao, có thể ở bên Lục Thời Hành lâu như vậy, ngoài khuôn mặt này, còn vì tôi rất biết nghe lời.
Là thật sự nghe lời.
Đến mức chẳng còn chút tự tôn nào.
Lục Thời Hành thích chơi game điện tử.
Tôi liền học chơi những trò trước đó chưa từng nghe, chỉ để mỗi ngày được chơi cùng hắn một lúc.
Lục Thời Hành muốn ăn óc chó.
Tôi tự tay bóc, bóc đến mòn móng, mười ngón tay rớm máu.
Lục Thời Hành thường hay uống rượu.
Để hắn bỏ được thói xấu này, mỗi lần hắn uống bao nhiêu, tôi liền uống bấy nhiêu.
Cái cơ thể vốn chẳng động đến giọt rượu nào của tôi, vậy mà bị ép đổ vào hai cân rượu trắng.
Kết quả dạ dày xuất huyết, suýt nữa không cứu kịp.
Từ đó, Lục Thời Hành ít khi đụng vào rượu nữa.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả t.h.u.ố.c lá hắn cũng bỏ.
Đám bạn bè bên cạnh hắn thái độ đối với tôi cũng dần thay đổi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc đầu, bọn họ chỉ xem tôi là món đồ chơi bên người Lục Thời Hành.
Muốn trêu chọc thế nào cũng được, lấy tôi ra làm trò vui.
Nhưng dần dà, có người nhìn không nổi.
"Lục ca, Thẩm Nhan cô gái này thật sự không tệ. Anh đừng cứ thế mà lỡ dở người ta."
Đối mặt với lời khuyên đó, Lục Thời Hành chỉ hơi bực bội, bóp trán.
“Ít nhiều chuyện của tôi đi.”
Có cậu ấm cười hì hì nói: "Lục ca, lúc nào anh chơi chán rồi nhớ nói một tiếng. Tôi không ngại tiếp quản đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong còn trơ tráo bóp eo tôi một cái.
Sắc mặt Lục Thời Hành lập tức tối sầm, cầm chai rượu đập thẳng lên đầu hắn.
Còn bàn chân giẫm mạnh lên cái tay đã sờ tôi, nghiền cho gãy hẳn.
Thấy không, ở bên nhau lâu vậy, tôi vẫn có chút vị trí trong lòng Lục Thời Hành đấy.
Không thì, tôi cũng chẳng dám ngang nhiên mở cái bộ phim ngốc nghếch ngọt ngào đó trước mặt hắn — Trong phim, nam chính để chọc tức nữ chính, tìm nữ phụ giả vờ kết hôn.
Nữ chính biết được liền chạy tới phá đám cưới.
Tại hôn lễ, hai người thổ lộ lòng mình, hóa giải hiểu lầm.
Nữ chính lập tức khoác lên chiếc váy cưới vốn chuẩn bị cho cô.
Hai người hạnh phúc bên nhau.
Công tử họ Lục học nhanh lắm, chẳng mấy chốc đã bê nguyên kịch bản ra ngoài đời.
Giờ thì, nam chính và nữ phụ đã sẵn sàng, chỉ chờ nữ chính về nước.
Vở kịch này sắp bắt đầu rồi.
Sầm Thiến Ninh về nước, trong giới theo lệ mở tiệc đón cô ta.
Trong phòng bao của quán bar…
Tôi ngồi trên đùi Lục Thời Hành, bị hắn ôm chặt vào lòng.
Hắn biết rõ tôi không thích những chỗ như thế này.
Cũng biết rõ tôi rất khó chịu khi phải thân mật trước mặt người khác.
Càng biết rõ, từ sau lần dạ dày xuất huyết đó, tôi không thể uống nổi một giọt rượu.
Nhưng hắn vẫn ép nguyên ly vang vào tay tôi, bắt tôi phải đút cho hắn uống trước mặt bao người.
Chỉ vì người ngồi đối diện là Sầm Thiến Ninh.
Tôi hơi cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Môi còn chưa kịp chạm nhau, sau đầu bỗng truyền đến một trận đau nhói.
Sầm Thiến Ninh túm tóc tôi, lôi mạnh ra rồi đẩy ngã xuống đất.
Ly rượu trong tay rơi vỡ tan tành.
Mảnh thủy tinh găm vào lòng bàn tay, m.á.u tươi hòa với rượu đỏ loang lổ trên váy trắng.
Lục Thời Hành không buồn liếc tôi một cái, chỉ hơi nhếch môi, lười nhác nhìn sang Sầm Thiến Ninh.
"Sầm tiểu thư có chuyện gì vậy? Tôi hôn bạn gái mình, hình như chẳng liên quan gì đến cô đâu."
Giọng Lục Thời Hành hờ hững mà mỉa mai.
Đôi mắt Sầm Thiến Ninh lập tức đỏ lên.
"Lục Thời Hành, anh thắng rồi. Tôi thừa nhận tôi vẫn không quên được anh, thế được chưa?"
Khóe môi Lục Thời Hành cong lên càng sâu.
Còn chưa kịp nói gì, Sầm Thiến Ninh đã lên tiếng: "Tôi biết anh cố tình chọc tức tôi. Nhưng anh rõ nhất tôi ghét nhất là giống người khác. Tại sao lại dùng loại hạ tiện rẻ mạt này để chọc tức tôi? Làm thế thân của tôi, cô ta xứng chắc?" Nói rồi, mắt đỏ hoe, cô ta chạy vụt ra ngoài.
Có người bên cạnh cười nói:
“Lục ca, chơi hơi quá rồi, lật thuyền chưa?”
“Sao không mau đuổi theo dỗ Sầm Sầm đi?”
Lục Thời Hành nhíu mày, khẽ tặc lưỡi, cuối cùng vẫn đứng dậy chạy theo hướng Sầm Thiến Ninh.
Mọi người xung quanh cười ồ lên, như vừa xem xong một vở hay.
Ai cũng nhìn ra, Lục Thời Hành chỉ lấy tôi để chọc tức Sầm Thiến Ninh.
Không ai nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho cô ta.
Cũng chẳng ai tin Lục Thời Hành sẽ thật sự đính hôn với tôi.
Từ đầu đến cuối, tôi giống như một con hề, như một công cụ không hề quan trọng.